Sau khi rời khỏi bệnh viện, Hàn Dung cũng không đi gặp Trần Sanh mà thuận miệng tìm một lý do lừa Lăng Phong, để đối phương đi trước rồi nhân cơ hội trốn ra bằng cửa sau.
Bây giờ anh thực sự không muốn gặp ai, không muốn nói gì với ai cả. Một người sống trong hỗn loạn suốt bảy năm bỗng nhiêm trở về quỹ đạo bình thường, chẳng ai thích ứng ngay được, chỉ muốn tạm thời tìm một chỗ bình yên. Hàn Dung ra sân bay, bay suốt đêm về quê hương ở phía nam, đi thẳng tới nghĩa trang công cộng.
Anh đứng một mình trước mộ mẹ, chăm chú nhìn người phụ nữ trên ảnh chụp, đứng đến khi chân tay tê cứng, đầu gối vô thức đau nhói mới thầm thì mở miệng nói một câu: “Mẹ, con về rồi.”
Mẹ vẫn như cũ, mắt ngọc mày ngài, nhưng không rực rỡ. Cổ họng Hàn Dung nghẹn ứ, nhất thời mất đi năng lực nói chuyện.
Anh thật sự là một người con bất hiếu.
Khi mẹ được chôn cất, anh không có mặt, càng về sau càng không tới thăm mộ. Bảy năm qua sống mơ màng hồ đồ, tinh thần của anh lúc bình thường thì không dám nhớ tới, lúc điên khùng thì càng không nhớ rõ. Anh nghĩ nếu mẹ biết mình làm ra chuyện khốn nạn như vậy, có lẽ sẽ bị bà mắng cho một trận, vừa đau lòng vừa rơi nước mắt.
Hàn Dung ngửa đầu lên, day cái mũi đang lên men, cố gắng làm cho cảm xúc dịu đi, rồi cúi người xuống hái một bông hoa nhỏ mọc ngay gần đó, đặt lên bia mộ.
“Hôm nào con lại đến thăm mẹ.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-ten-benh-than-kinh-noi-yeu-toi/2346322/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.