“Các loại thuốc trong canh gà có tác dụng an thần, hỗ trợ ngủ ngon. Giấc ngủ của anh không tốt, thời gian trước lại quá ỷ lại vào thuốc tây, nếu giờ dùng thuốc có tác dụng mạnh hơn nữa sẽ không tốt cho cơ thể. Em vẫn luôn dùng thuốc điều trị cho anh.” Giọng của Quý Diên bình tĩnh không một gợn sóng, “Hàn Dung, anh đang bị bệnh. Để em xem thử được không? Tin tưởng em.”
“Không được.” Hàn Dung cười lạnh, “Người có bệnh đến tột cùng là ai?”
“Anh không muốn ăn đồ em nấu cũng được, ở gần đây có một cửa hàng bán cháo dinh dưỡng, ăn xong rồi lại ngủ, phải ăn uống đúng giờ.” Quý Diên lấy điện thoại ra định đặt cháo ở cửa hàng kia.
“Không cần. Tôi ăn ở chỗ Lăng Đầu Trọc rồi.” Hàn Dung không muốn nói gì thêm, đi vào phòng ngủ, trước khi đóng cửa anh cười nói: “Tôi không quen ngủ chung giường với người khác, về sau làm phiền cậu ngủ ở phòng khách rồi. Good night, bác sĩ Quý Diên.”
Rầm một tiếng, cửa đóng lại, lạch cạch khóa chốt.
Quý Diên vẫn đứng tại chỗ, lông mi dài rậm che giấu đôi mắt đong đầy cô đơn và tình cảm mãnh liệt.
*
“Vì sao lại sợ tao?”
Ở trong phòng, Hàn Dung nằm trên giường, nâng Sách Gia tới trước mặt.
“Tuy tao không thích mèo, nhưng cũng không ghét. Hơn nữa… ngoại trừ thỉnh thoảng tính khí hơi khó chịu ra thì cơ bản tao là người đàng hoàng.” Hàn Dung ngầm nghĩ gì đó, lập tức cười sửa lại, “Không đúng, vốn dĩ tao là người tốt mà.”
“Đừng sợ tao, chỉ cần mày ngoan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-ten-benh-than-kinh-noi-yeu-toi/2346327/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.