Lúc nâng cổ tay nhìn đồng hồ, lại không thể không đè nén lại sự cáu kỉnh trong lòng.
Anh đi vào phòng, nhìn Đào Anh Thy đang kể chuyện cổ tích cho sáu đứa nhỏ nghe, sáu đứa nhỏ thì há to miệng ngáp một cái.
Nhìn thấy ba, Bảo Hân hấp tấp đứng lên: “Ba ơi, ba đến đây ngủ sao?”
Tư Hải Minh đi qua, ngồi xuống mép giường, sờ lên cái đầu nhỏ của cô bé: “Muốn ba ngủ cùng à?”
“Vâng, muốn ạ!” Đôi mắt to của Bảo Hân lóe sáng, hồn nhiên ngây thơ.”
“Muốn ngủ chung với ba.” Bảo Vỹ nói.
“Con… con có thể tặng mẹ cho ba một chút, nói chuyện một chút xíu thôi…” Bảo Nam khó chịu nói.
“Con cũng cho một chút xíu thôi!” Bảo Long cười đến nỗi hai khóe mắt cong cong.
“Vâng…” “Ba ơi! Mẹ ơi!” Gương mặt của Bảo An kích động đến nỗi phiếm hồng.
Từ sau khi Tư Hải Minh đi vào, Đào Anh Thy không kể chuyện nổi nữa.
Trong lòng cô một ngàn, một vạn lần đều không nguyện ý cho Tư Hải Minh ngủ ở nơi này, nhưng cô cũng không thể quay người rời đi trước mặt sáu đứa nhỏ được.
“Ba đi tắm đã.” Tư Hải Minh nói.
“Vâng.” Sáu đứa nhỏ đồng thanh trả lời.
Tư Hải Minh nhìn chằm chằm vào Đào Anh Thy đang dán mắt vào cuốn truyện cổ tích, sau đó đứng lên rời khỏi phòng.
Sau khi ba đi rồi, Bảo Vỹ nhào vào trong lòng Đào Anh Thy: “Mẹ ơi, ba ngủ còn lộn xộn hơn con!”
“Mẹ có vui không ạ?” Bảo Hân hỏi.
“Ngủ chung thì mẹ vẫn là của anh!” Bảo Nam không quên nhắc nhỏ một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thai-6-tieu-bao-bao-tong-tai-daddy-bi-tra-tan/2328676/chuong-884.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.