Ánh mắt Đào Anh Thy như phát sáng nhìn Tư. 
Hải Minh: “Cảm ơn anh, anh Tư.” 
Từ Hải Minh nhìn cô, đôi mắt dần mang theo. 
tính chiếm hữu: “Muốn ăn thì lúc nào cũng có thế 
tới đây” 
Câu nói này nếu như không suy nghĩ sâu xa 
thì cảm giác rất dịu dàng, 
Vẻ vui sướng của Đào Anh Thy còn chưa 
hoàn toàn lộ ra đã bị lý trí đè nén lại. 
Cô không ngốc, nhận quà của Tư Hải Minh, 
cô sẽ phải trả cái giá cao hơn nhiều đối với giá trị 
thực của nó. 
“Sao, không muốn ăn?” 
“Vẫn là thôi đi, tôi không có thèm ăn như vậy” 
Đào Anh Thy gượng cười nói. 
Từ Hải Minh dựa người vào thành ghế, đôi 
mắt đen tràn đầy nguy hiểm nhìn cô, giống như. 
đang nhìn con mồi bị nhốt trong lồng: “Từ chối là 
có thể tránh được à?” 
Đào Anh Thy bối liếc mắt ra phía cửa 
sổ, nhìn khung cảnh bên ngoài: “Xin anh thả tôi 
về, tôi biết mình không đấu lại anh, nhưng ít nhất 
cũng phải nói chút đạo lý chứ?” 
“Lúc có thế dùng mánh lới thì không cần nói 
đạo lý” Tư Hải Minh đứng dậy, bầu không khí trở 
nên bất an, cơ thế cao lớn khiến cho người ta cảm 
thấy cực kỳ áp lực. Một giây sau, cắm của Đào 
Anh Thy liền bị bóp lấy, bị ép phải người mắt lên: 
“Lần sau sẽ không có may mẫn như vậy đâu.” 
Nói xong liền buông tay, quay người đi 
Trái tìm của Đào Anh Thy đập như đánh 
trống, nhìn Tư Hải Minh và vệ sĩ đi rồi, cả người 
mới được thả lỏng ra. 
Lời của Tư Hải Minh, cô 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thai-6-tieu-bao-bao-tong-tai-daddy-bi-tra-tan/2330680/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.