Lâm Mộng Nghỉ tức giận nói lớn: “Cảnh Nghiêu, ngay cả cháu cũng bị người phụ nữ này mê hoặc rồi sao? Cháu đừng có quên, mẹ cháu rất nghiêm khắc với việc cháu kết giao bạn gái, người phụ nữ như này…”
“Người phụ nữ kiểu nào?”
Bỗng nhiên Âu Cảnh Minh quay lại ngắt lời bà ta, ánh mắt sắc bén xem thường nhìn bà ta.
Cố phu nhân sống nửa đời người, xuất thân vô cùng tốt, trước giờ đều được người ta tang bốc nịnh bợ, nào có bị người ta xem thường như vậy, sự giận dữ dưới đáy lòng lập tức không kiềm nổi dâng tràn lên.
“Cảnh Minh, có người nói chuyện với dì như cậu sao? Cái ánh mắt của cậu là ý gì?”
Lâm Mộng Nghi bị ánh mắt xem thường mà âm lãnh của anh làm nhói mắt, giọng nói cũng tăng cao máy lần.
Mấy đứa trẻ này, luôn kính trọng bà, cha mẹ bọn chúng, bà cũng quen biết.
Những đứa trẻ này, cũng là bà nhìn chúng lớn lên từ nhỏ.
Nhưng đứa nào cũng vì Lam Hân mà đối địch với bà, Lam Hân này rốt cuộc tốt chỗ nào? Lam Hân này quả thực là một con hồ ly.
Âu Cảnh Nghiêu lạnh nhạt cười, không giống với bộ dạng ôn nhuận như ngọc thường ngày, anh khẽ nghiêng người, dáng người cao lớn bao trùm lên người Cố phu nhân.
Thoáng cái Cố phu nhân cảm giác được một luồng đè nén truyền tới trên đỉnh đầu.
“Cố phu nhân, cháu luôn nghĩ rằng dì là một người hiểu lí lẽ, nhưng nhìn thấy hành động hôm nay của Cố phu nhân.
Hoàn toàn khiến cháu mở rộng tầm mắt, Lam Hân là giám
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/433232/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.