Giọng Mạc Tiêu Vân vừa dứt, cả căn phòng chìm vào im lặng đến lạ thường.
Rõ ràng trong phòng có đến năm con người sống sờ sờ, thế mà lại tĩnh lặng như chẳng có ai.
Mạc Tiêu Vân vừa dứt lời liền phát hiện Từ Tiêu và Tô Thần đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô.
Cứ như thể cô là sinh vật dị hợm từ trên trời rơi xuống.
Ánh mắt của bọn họ khiến Mạc Tiêu Vân cảm thấy không được tự nhiên.
Cô bất giác nhớ lại câu nói vừa rồi của mình.
Cô kiên quyết bảo vệ Thẩm lão sư, điều này đâu có gì sai?
Hơn nữa, hiện tại Thẩm lão sư đang không khỏe, càng không thích hợp vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà phải bận tâm.
Cô cũng chỉ là khuyên nhủ có ý tốt mà thôi.
Dù cho có khiến Thẩm lão sư không vui, thì cho dù là ba của Tiểu Trừng, cô cũng sẽ nói thẳng.
Dù sao thì đàn ông trong mắt Thẩm lão sư, còn không quan trọng bằng công việc của cô ấy…
Mạc Tiêu Vân chôn sâu những suy nghĩ phía sau trong lòng, né tránh ánh mắt của Từ Tiêu và Tô Thần, tự mình làm việc của mình.
Cố Hồng Việt không biết đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng thật sự từ bỏ việc sắp xếp nâng cấp phòng cho Thẩm Nhất Nhất.
“Chuẩn bị đồ ăn sẵn sàng, đợi cô ấy tỉnh, bảo Tiểu Mạc báo cho anh, phái người đưa qua.” Cố Hồng Việt dặn dò.
Loay hoay một hồi, anh cũng có chút mệt mỏi, bèn dẫn Tô Thần rời đi trước.
Từ Tiêu ở lại, thêm WeChat của Mạc Tiêu Vân.
Xác nhận Cố Hồng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong/2393995/chuong-133.html