Nói không là không.
Thẩm Nhất Nhất cố kìm nén sự tò mò, không nhắn tin cũng không gọi điện cho Cố Hồng Việt. Ngay cả khi bọn trẻ hỏi đến, cô cũng chỉ cười trừ cho qua, nói rằng bố đang ở nhà bạn.
Cố Ân Nặc là người đầu tiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Cậu bé ôm chú chó Phú Quý đang rúc vào người mình, nhìn thẳng vào mắt chú chó.
"Bố rất dễ bị lạ giường, nên bố gần như không bao giờ ngủ ở nhà người khác."
Phú Quý gật đầu, như thể đang đồng tình với lời nói của Cố Ân Nặc.
Thẩm Nhất Nhất nhìn chú chó với ánh mắt kỳ lạ.
Người ta thường nói vật nuôi giống chủ, cô không nuôi thú cưng nên bình thường không để ý.
Vừa rồi nhìn thoáng qua, cô lại cảm thấy ánh mắt của Phú Quý và Cố Hồng Việt giống nhau một cách kỳ lạ.
Sâu xa và tinh ranh, toát lên vẻ gian xảo.
Thẩm Cảnh Trừng ở bên cạnh dùng giọng điệu thờ ơ đáp lại lời Cố Ân Nặc: "Lạ giường gì chứ, toàn là nói bậy thôi. Bố mẹ đi hưởng tuần trăng mật, không phải đều ngủ ở nơi xa lạ sao? Anh có nghe nói bố bị lạ giường bao giờ chưa?"
Cố Ân Nặc bị hỏi đến mức cứng họng.
Cậu bé chỉ cảm thấy, em gái thật thông minh!
Đang mải mê chơi iPad, Thẩm Tiểu Bồ Đào bỗng thốt lên một câu: "Bố ngủ một mình bên ngoài thì bị lạ giường, ngủ cùng mẹ thì không bị, mẹ lợi hại thật, trị được bách bệnh."
Thẩm Nhất Nhất vừa nghe ra chút gì đó không ổn, Cố Ân Nặc đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong/2394819/chuong-588.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.