“Kỳ gia, tôi thật sự rất thích Mộ Tuyết, ngài đừng thử tôi.
Ta đối với ngài thực sự không có hứng thú.” Vẻ mặt Lâm Mạn cầu xin nói, hiện tại cô hận không thể quỳ gối với Kỳ Hàn Lâm.
Sớm biết chuyện sản nghiệp của tổ tiên, cô đã muốn một khoản tiền rồi.
Dù sao chỉ cần làm việc cho tốt, nhất định có thể mãi mãi ở bên cạnh Mộ Tuyết.
Chẳng qua cô chỉ muốn chăm sóc con gái thật tốt, gần cô bé hơn một chút thôi.
Sao lại có nhiều vấn đề khỏ khăn như vậy chứ?
“Ra ngoài đi.”
Cơ thể Kỳ Hàn Lâm nghiêng về phía sau một cái: “Đóng cửa lại, ở ngoài cửa đợi.”
Anh bỏ qua cho cô!
Lâm Mạn lập tức đứng dậy: “Vâng, Kỳ gia.”
Lần này cô trực tiếp chạy ra khỏi cửa.
Kỳ Hàn Lâm cầm quần áo lên, đi đến phòng tắm thay quần áo.
Anh nhìn chằm chằm người trong gương một hồi, vẫn chưa phát
giác có vấn đề gì.
Phụ nữ đối với anh không có hứng thú là bình thường, nhưng đều đã lên giường anh, còn nói không có hứng thú với anh…
Lâm Mạn này.
Ha.
Cô ngược lại không sợ anh cảm thấy những hành vi này rất khả nghi sao?
Ngoài cửa.
Đầu Lâm Mạn dựa vào khung
cửa, nhỏ giọng lầm bầm: “Kỳ hàn Lâm, có phải đời trước tôi giết anh, đến con heo nái già nhà anh cũng không buông tha.
Cho nên đời này anh đến đây đòi nợ…”
Két—–
Cửa được mở ra.
Lâm Mạn nghẹn một cái.
Ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông, dừng ở đỉnh đầu
CÔ.
Xong rồi.
Lâm Mạn tuyệt vọng nhắm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thai-hai-bao-tong-tai-truy-bat-co-vo-bo-tron/554925/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.