Sau khi Lâm Mạn chuẩn bị tâm lý, vươn tay giúp Kỳ Hàn Lâm tháo cà vạt.
Cà vạt chậm rãi rời ra, da thịt gốm sử trắng như ngọc của Kỳ
Hàn Lâm từ từ hiện ra.
Xương quai xanh như ẩn như hiện, đường cong sâu mà lại tinh tế.
Lâm Mạn bắt chính mình đem sự chú ý đặt trên cà vạt.
Cuối cùng.
“Kỳ gia, tôi cởi xuống rồi.
”
Cô nhẹ nhàng thở ra.
“Tự buộc tay mình lại.
”
Lâm Mạn trừng mắt nhìn.
Kỳ Hàn Lâm cười như không cười nhìn cô: “Làm sao, lúc trước tôi có nói cho cô, tôi không phải là quân tử gì.
”
Con ngươi của anh tối đen như mực, hiện lên ánh sáng nhàn nhạt.
Như viên đá quý xinh đẹp, như hàng mỹ nghệ được trưng bày vậy.
‘Trước đó anh nói sẽ không nghiêm khắc trừng phạt tôi…” Cô nhỏ giọng lầu bầu.
“ừ, không chịu nổi cô quá nhiệt tình, mời tôi trừng phạt cô hai lần.
”
“Ý tôi là loại hình phạt như trừ tiền lương các loại.
”
“Chơi không vui.
”
Lâm Mạn:…
Anh mấy tuổi, còn muốn chơi!
Cô buồn bực đến cực điểm, dứt khoát phá quán tử phá suất, trực tiếp trói tay lại, còn muốn đưa cà vạt và tay đến trước mặt Kỳ Hàn Lâm.
Phá quán tử phá suất: Chuyện dù sao cũng xảy ra rồi thì cử mặc kệ nó
“Nè, trói kỹ rồi, anh tự mình thắt.
”
Trong mắt cô gái nhỏ có ánh lửa, mang theo cái loại kiểu như tức giận.
Môi mỏng của Kỳ Hàn Lâm cong lên một cái, ung dung thong thả ở cà- vạt thượng đánh chết kết, phản thủ liền chế trụ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thai-hai-bao-tong-tai-truy-bat-co-vo-bo-tron/554986/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.