Nhưng mà, Mộ Tuyết vô cùng lo lắng cho ba, Đình Tứ bảo Bác Kiều truyền lời cho cô, nếu không nhanh chóng để hai cha con gặp mặt, bệnh tự kỷ của Mộ Tuyết có thể sẽ nghiêm trọng hơn, thậm chí sẽ mắc các bệnh như bệnh lo âu.
Cho nên cô mới để Bắc Bắc ở cùng Mộ Tuyết, tự mình đến đây dọn dẹp vệ sinh.
Muốn nói là chỉ cần Kỳ Hàn Lâm nhanh chóng hồi phục, để hai cha con gặp nhau, thì tất cả sẽ tốt rồi.
Dịch Thanh Vũ nghe vậy, cảm thấy lời
Lâm Mạn nói cũng có vài phần đạo
lý.
Cô ta đem thùng phun giao cho Lâm Mạn: “Vậy cô cầm đi, dọn nơi này sạch sẽ một chút, tôi sẽ ngồi ở đây.
”
“Vâng, Dịch tiểu thư.
”
Đầu tiên Lâm Mạn dọn dẹp thảm trải sàn, lại dùng nước làm ướt, cuối cùng mới phun cồn, như vậy có thể giảm nguy cơ bị bắt hỏa.
Vách tường và tủ quần áo cô cũng cẩn thận dọn sạch một lần.
“Dịch tiểu thư, tôi cũng phun cho cô một chút.
” Lâm Mạn giơ bình phun
lên.
“… Cô cẩn thận một chút, đừng phun vào chỗ không nên phun.
” Dịch Thanh Vũ cũng không tin cô, nhưng vẫn xoay người, đưa lưng về phía Lâm Mạn.
Lâm Mạn dè dặt phun cồn lên, cũng không có chạm vào da thịt của Dịch Thanh Vũ.
Mùi cồn gay mũi khiến cho Dịch Thanh Vũ rất không thoải mái, cô ta bịt miệng và mũi lại: “Mùi này nồng quá rồi, cô cách tôi xa ra một chút.
”
“Được.
“Sao mà vẫn còn nồng vậy, quên đi, cô đi ra ngoài đi, tự tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thai-hai-bao-tong-tai-truy-bat-co-vo-bo-tron/555024/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.