Đình Tứ đỡ Kỳ Hàn Lâm lên lầu.
Vừa mở cửa phòng ngủ ra, một mùi thuốc khử trùng gay gắt mãnh liệt xông vào khoang mũi.
Lúc này, Đình Tứ mới để Kỳ Hàn Lâm đi vào: “Bên trong đang khử độc.
”
Kỳ Hàn Lâm vào cửa liền nhìn thấy Dịch Thanh Vũ đang ngồi trên ghế sa lon.
Cô ta thấy anh đến, lập tức đứng dậy nghênh đón: “Anh Hàn Lâm, anh thế nào rồi? Miệng vết thương có đau sao?”
“Đi ra ngoài.
” Kỳ Hàn Lâm lạnh lùng phất tay, đưa tay về phía cô ta cảnh
cáo.
Dịch Thanh Vũ sửng sốt, trong lòng ủy khuất: “Anh Hàn Lâm, là năm năm này em không ở bên cạnh anh, cho nên cảm tình anh đối với em phai nhạt rồi sao? Em lo lắng cho anh mà.
”
Đình Tứ đỡ Kỳ Hàn Lâm ngồi xuống giường: “Dịch tiểu thư, Kỳ gia hiện tại cần phải nghỉ ngơi.
”
“Anh Hàn Lâm, em muốn chăm sóc anh.
” Dịch Thanh Vũ đi theo bước chân của Đình Tứ, sáp lại gần Kỳ Hàn Lâm.
“Tất cả đều đi ra ngoài.
”
Mệnh lệnh của Kỳ Hàn Lâm, Đình Tứ không dám không nghe theo, anh ta đi đến bên cửa, đẩy cửa ra nói: “Dịch tiểu thư, chúng ta cùng đi ra?”
Trong lòng Dịch Thanh Vũ rất là không cam tâm, nhưng lại không dám không thuận theo lời của Kỳ Hàn Lâm, cô ta từng bước từng bước đi tới cửa.
Thẳng đến khi đứng bên cạnh Đình Tứ, cô ta còn đang hi vọng Kỳ Hàn Lâm có thể kêu cô ta ở lại.
‘Phanh—-‘ cửa bị Đình Tứ đóng lại.
Dịch Thanh Vũ đứng trước cửa, vô cùng mất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thai-hai-bao-tong-tai-truy-bat-co-vo-bo-tron/555026/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.