Tư thế dùng bữa của cô thanh nhã ôn nhu, nhưng tốc độ một chút cũng không chậm, trong chớp mắt đã ăn một miếng bánh mì và một cái trứng chiên, Bắc Bắc sợ cô nghẹn, đẩy ly sữa của mình đẩy tới trước.
Lâm Mạn uống một ngụm, lại bắt đầu
ăn tới lạp xưởng.
Tất cả mọi người trên bàn đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cô.
Cách ăn quét sạnh hết này, lại một chút cũng không thô lỗ, ngược lại còn khá… Ưu nhã.
Môi Đình Tứ chậm rãi gợi lên, hai mắt sau kính mắt cũng hơi cong lên.
Có vài người, cho dù mang theo mục đích là tiếp cận cô, đến cuối cùng cũng sẽ thật sự thích cô.
Chân thành.
Là phẩm chất khó khăn nhất đáng
quý của nhân loại.
Chỉ chốc lát, Lâm Mạn liền ăn xong, cô cúi người ôm Mộ Tuyết: “Dịch tiểu thư, tôi dẫn cô chủ nhỏ đi học.
”
Dịch Thanh Vũ nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, đưa tay lấy khăn tay lau khóe môi giúp Mộ Tuyết.
“Mộ Tuyết, phải ngoan ngoãn nghe lời cô Lâm Mạn nha.
”
Hai tay Tiểu Mộ Tuyết nắm áo Lâm Mạn thật chặt, có chút không tình nguyện gật đầu với ‘Mẹ’ mình.
Dịch Thanh Vũ cười cười nhìn Lâm Mạn rời đi.
Nhưng trong lòng của cô ta, cũng không bình tĩnh như ngoài mặt.
Mộ Tuyết ỷ lại Lâm Mạn như thế, dù sao cũng không phải là chuyện tốt, hơn nữa thái độ của Kỳ Hàn Lâm đối với Lâm Mạn… Cô ta nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, để cho Lâm Mạn và Đình Tứ xác định quan hệ.
Lâm Mạn dẫn Mộ Tuyết rời đi, Bắc Bắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thai-hai-bao-tong-tai-truy-bat-co-vo-bo-tron/555055/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.