Mặc dù Lâm Mạn chưa có học xong đại học, nhưng dù sao cũng là học sinh giỏi, logic rõ ràng, có lối suy nghĩ kín đáo, hơn nữa hai mẹ con liền tâm, không quá mười phút, Tiểu Mộ Tuyết liền thông qua cách của chính mình mà giải được đề khó.
“Hai thiên tài nhỏ à.
” Cô giáo không khỏi ngạc nhiên: “Xem ra Mộ Tuyết của chúng tôi thực sự thích Lâm tiểu thư, lúc trước tôi giảng bài cho Mộ Tuyết cũng không có hiệu quả tốt như vậy.
”
Tiểu Mộ Tuyết cũng không để ý cô ấy, tay nhỏ bé vẫn níu ống tay áo của Lâm Mạn.
Bắc Bắc chống đầu ngồi bên cạnh hai người, mang theo nụ cười nhìn hai người.
Thật tốt.
Đúng lúc này, đột nhiên cửa bị người khác đẩy ra.
Bác Kiều đứng ở cửa, ông ta chỉ chỉ Lâm Mạn: “Cô theo tôi đi ra ngoài một chút, Kỳ gia tìm cô.
”
Tiểu Mộ Tuyết hung dữ trừng mắt với bác Kiều, ôm cánh tay Lâm Mạn không cho cô rời đi.
Bác Kiều: …
Ông ta bất đắc dĩ đi vào phòng học, cúi người đối diện với Mộ Tuyết: “Thiếu tiểu thư, tôi cũng không muốn làm gãy chương trình học của mọi người, nhưng là Kỳ gia cậu ấy bảo tôi đến đây, hẳn là cô không muốn cha trách phạt Lâm bảo mẫu đúng không?”
Trách phạt cô xinh đẹp…
Được rồi.
Tiểu Mộ Tuyết buông lỏng tay ra, cắn môi dưới có chút không vui.
“Có anh ở đây mà.
” Bắc Bắc cười sờ đầu cô bé.
Nháy mắt, sự ấm áp từ đỉnh đầu truyền khắp người, lỗ tai Tiểu Mộ Tuyết run một cái, răng nanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thai-hai-bao-tong-tai-truy-bat-co-vo-bo-tron/555063/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.