Chuông tan học vừa vang lên, hành lang đã trở nên náo nhiệt. Tạ Kỳ Chi tháo khẩu trang rồi bước ra ngoài. Mưa lại nặng hạt, những tia chớp ẩn hiện trong tầng mây âm u.
Phía sau, mấy cô gái đang xôn xao tám chuyện về những ngôi sao và bộ phim truyền hình đang hot, giọng điệu sống động hơn hẳn so với lúc tự giới thiệu bản thân nghiêm túc trước mặt giáo viên chủ nhiệm. Những mái đầu lông xù chen chúc một chỗ, giành nhau xem một món đồ hiếm lạ nào đó.
Tạ Kỳ Chi không nhìn họ, nên cũng không để ý rằng người bạn cùng bàn tạm thời của cậu đã sớm hòa nhập với cả lớp, quàng vai bá cổ mà than phiền: “Cái thằng bạn cùng bàn của tớ kỳ lạ thật đấy, hỏi gì cũng không nói, còn có bệnh nữa, ho mãi không ngừng, bị nó làm ồn chết mất. Hoàng cẩu rốt cuộc khi nào mới sắp xếp đổi chỗ ngồi đây?”
“Trần Mân, cậu gọi thầy Hoàng là Hoàng cẩu hả? Để thầy ấy nghe thấy sẽ mắng chết cậu.”
“Không để thầy ấy nghe thấy thì được rồi, cậu muốn mách lẻo à? Mách thầy ấy thì càng tốt, bảo thầy ấy mau đưa cái tên quái vật tóc trắng kia đi chỗ khác đi.”
“Trần Mân, cậu đừng quá đáng thế.” Một nữ sinh đang tán gẫu quay đầu lại, nhíu mày nói: “Tôi thấy bạn ấy rất tốt mà, là cậu cứ động một tí là quấy rầy người khác, lại còn đặt biệt danh cho bạn nữa!”
Một người khác cũng lên tiếng: “Cái gì mà quái vật tóc trắng, nghe khó chịu thật. Bạn học Tạ rõ ràng rất đáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thanh-am-lang-son/2907444/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.