303 Road nằm ở góc đường cách trường trung học Nghi Châu hai con phố. Mặt tiền nhà hàng được cải tạo từ một chiếc xe buýt cũ bỏ đi, sơn màu đỏ, vàng, xanh, đen theo phong cách Mondrian. Không gian bên trong không lớn, chục khách thôi cũng đủ kín cả tầng một.
Chủ quán là một người đàn ông để tóc đuôi sói, mặc sơ mi họa tiết cùng quần công sở, trông có vẻ lôi thôi lếch thếch. Vừa thấy Ứng Hoài, anh ta nhướn mày: “Yo, cháu ngoại trai.”
Câu gốc: 大外甥 – cháu ngoại trai (con của chị em gái).
Tạ Kỳ Chi tò mò nhìn anh ta thêm vài lần, bởi vì Ứng Hoài không hề có phản ứng gì với cách gọi này. Hắn lại không hề ghét bỏ mà nói với anh ta một câu “Ai là cháu ngoại trai của chú” như cách đã nói với mình.
Người đàn ông tóc đuôi sói bước ra từ quầy thu ngân, rất thù dai mà hỏi: “Lần trước mời cháu đến nếm thử món mới, cháu chẳng phải chê khó ăn sao?”
Ứng Hoài sửa lại: “Cháu nói là, ăn được.”
“Có gì khác nhau, ăn được với ăn ngon là hai khái niệm khác xa nhau đấy nhé.” Người đàn ông tóc đuôi sói lướt mắt qua nhóm Ứng Hoài: “Các cháu sáu người à? Giờ này không còn chỗ trống, dùng phòng riêng của dì cháu đi. Cháu quen chỗ rồi, tự dẫn họ vào nha.”
Ứng Hoài “Ừm” một tiếng.
“Muốn ăn món gì? Để đầu bếp tùy ý sắp xếp hay theo khẩu vị của cháu đây?”
Ứng Hoài định tìm Tạ Chấp Lam, nhưng quay đầu lại thì chạm phải ánh mắt của Võ Tiểu Long và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thanh-am-lang-son/2907446/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.