🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

303 Road nằm ở góc đường cách trường trung học Nghi Châu hai con phố. Mặt tiền nhà hàng được cải tạo từ một chiếc xe buýt cũ bỏ đi, sơn màu đỏ, vàng, xanh, đen theo phong cách Mondrian. Không gian bên trong không lớn, chục khách thôi cũng đủ kín cả tầng một.

Chủ quán là một người đàn ông để tóc đuôi sói, mặc sơ mi họa tiết cùng quần công sở, trông có vẻ lôi thôi lếch thếch. Vừa thấy Ứng Hoài, anh ta nhướn mày: “Yo, cháu ngoại trai.”

Câu gốc: 大外甥 – cháu ngoại trai (con của chị em gái).

Tạ Kỳ Chi tò mò nhìn anh ta thêm vài lần, bởi vì Ứng Hoài không hề có phản ứng gì với cách gọi này. Hắn lại không hề ghét bỏ mà nói với anh ta một câu “Ai là cháu ngoại trai của chú” như cách đã nói với mình.

Người đàn ông tóc đuôi sói bước ra từ quầy thu ngân, rất thù dai mà hỏi: “Lần trước mời cháu đến nếm thử món mới, cháu chẳng phải chê khó ăn sao?”

Ứng Hoài sửa lại: “Cháu nói là, ăn được.”

“Có gì khác nhau, ăn được với ăn ngon là hai khái niệm khác xa nhau đấy nhé.” Người đàn ông tóc đuôi sói lướt mắt qua nhóm Ứng Hoài: “Các cháu sáu người à? Giờ này không còn chỗ trống, dùng phòng riêng của dì cháu đi. Cháu quen chỗ rồi, tự dẫn họ vào nha.”

Ứng Hoài “Ừm” một tiếng.

“Muốn ăn món gì? Để đầu bếp tùy ý sắp xếp hay theo khẩu vị của cháu đây?”

Ứng Hoài định tìm Tạ Chấp Lam, nhưng quay đầu lại thì chạm phải ánh mắt của Võ Tiểu Long và Hứa Tư Miểu.

Một người ánh mắt khát khao, như muốn nói “Ăn gì cũng được, nhanh lên đi, tớ đói lắm rồi”. Người còn lại thì hỏi nhỏ: “Dì Ứng Hoài là ai? Là giáo viên trường mình à?”

Người đàn ông tóc đuôi sói nghe vậy bật cười, trả lời cô bé: “Dì của nó là Lâm Đình. Các cháu đều là học sinh trường Nghi Châu, ít nhiều gì cũng từng nghe qua tên cô ấy rồi chứ?”

Hứa Tư Miểu ngẩn ra, phản ứng mất hai giây mới nhớ ra là ai, lập tức hóa đá tại chỗ.

“Lâm Đình là ai vậy?” Kiều An An hỏi.

Cô bé là học sinh lớp mười mới nhập học năm nay, hoàn toàn xa lạ với cái tên này.

Võ Tiểu Long giải thích cho cô: “Lâm Đình, thủ khoa khối tự nhiên của khóa trước nữa, mười sáu tuổi đã đại diện cho đội tuyển quốc gia sang Đan Mạch giành huy chương vàng Olympic. Dì ấy là người đứng đầu thế giới năm đó, tên và ảnh đến giờ vẫn còn treo trên bảng vàng của trường, mặt bị mọi người sờ đến mờ cả rồi.”

Cậu ta dừng lại một chút, bổ sung thêm một chi tiết không quan trọng nhất trong chuỗi danh hiệu đó: “À, dì ấy còn là thần tượng tinh thần, mục tiêu theo đuổi cả đời của Miểu tỷ nhà mình nữa.”

Vì cái miệng nhiều chuyện, Vũ Tiểu Long bị Hứa Tư Miểu đá cho một cú đau điếng từ phía sau.

Ứng Hoài đút tay vào túi áo đồng phục, mắt hơi cụp xuống, có vẻ chán chường nghe bọn họ và người đàn ông tóc đuôi sói tám chuyện về những chiến tích huy hoàng thời học sinh của dì mình.

Hắn chưa nghe hết đã bỏ đi, tìm thấy bóng dáng Tạ Chấp Lam sau mấy bụi cây xanh. Y lại không đứng cùng Kiều An An, mà nửa ngồi xổm, bầu bạn với Tạ Kỳ Chi đang quan sát một con ba ba già trong bể cá. Hai cái đầu chụm lại thì thầm to nhỏ, hoàn toàn phớt lờ tiếng “oa” ầm ĩ phía bên kia.

Ứng Hoài đi đến, nghe thấy Tạ Kỳ Chi chỉ vào bể cá hỏi: “Đây cũng là món dự phòng à? Rùa thì ăn kiểu gì?”

“Đó là ba ba, không ăn được.” Ứng Hoài lên tiếng.

Tạ Chấp Lam quay đầu lại. Ứng Hoài tiếp lời: “Lâm Đình câu được, dì ấy nói đây là bảo vật trấn tiệm.”

Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt hỏi một cách nghiêm túc: “Có phải vì nó trông rất già không? Nuôi ở đây để giả vờ đây là một tiệm lâu đời.”

Tạ Chấp Lam buồn cười ấn nhẹ lên đầu cậu. Tạ Kỳ Chi lúc này mới nhận ra lời mình nói hình như không được lịch sự lắm, theo bản năng lén nhìn biểu cảm của Ứng Hoài.

Mặt Ứng Hoài không có biểu cảm gì, không thấy bị xúc phạm, cũng không thấy buồn cười như Tạ Chấp Lam. Hắn cụp mắt nhìn con ba ba già đang nằm bất động dưới đáy bể, thế mà lại gật đầu đồng tình: “Cũng có khả năng.”

Người đàn ông tóc đuôi sói nói chuyện với Võ Tiểu Long một hồi lâu, thấy Ứng Hoài vẫn chưa đưa ra quyết định, liền gọi hắn: “Cháu ngoại trai, rốt cuộc có ăn không thế? Bao nhiêu người mà cháu là kén cá chọn canh nhất đấy!”

Ứng Hoài không quay đầu lại, đứng bên cạnh Tạ Chấp Lam, nói một cách qua loa: “Hỏi Tạ Chấp Lam đi, nghe theo cậu ấy.”

Tạ Chấp Lam nghiêng mắt sang, trong đôi đồng tử hổ phách ánh lên một tia cười tinh nghịch: “Được thôi, Ứng ca trả tiền nhé?”

Ứng Hoài nói: “Cậu đừng có được voi đòi tiên.”

Tạ Kỳ Chi nắm lấy ngón tay ấm nóng của anh trai, tinh ý nhận ra không khí giữa họ lại thay đổi. Trong khoảnh khắc vừa rồi mà không ai để ý, anh trai và Ứng Hoài đã ngầm hòa giải với nhau.

Trong lòng Tạ Kỳ Chi dâng lên một nỗi thất vọng khó tả, giống hệt lần đầu tiên cậu nhìn thấy Kiều An An. Cậu một chút cũng không muốn anh trai và Ứng Hoài làm lành.

Tâm trạng này không chỉ vì Ứng Hoài là một gã xấu xa bóc lột anh trai, bắt anh làm bài tập, sắp xếp đồ dùng học tập, đến cả những chuyện nhỏ như gọi món cũng phải làm thay, lại còn keo kiệt không chịu trả tiền. Hẳn là còn có những nguyên nhân sâu xa hơn. 

Giống như anh trai là người anh mà cậu yêu quý nhất, Tạ Kỳ Chi không cho phép bất cứ ai vượt qua mình, trở thành sự tồn tại quan trọng và được anh trai yêu thích hơn trong lòng.

Kiều An An không được, Ứng Hoài cũng không được.

Người cảm thấy không vui vì bị phớt lờ không chỉ có Tạ Kỳ Chi, mà còn có Kiều An An.

Trên bàn có một món tôm luộc, là món ăn gia đình, hương vị không tệ nhưng không thể gọi là sơn hào hải vị. Thế nhưng từ lúc món ăn được dọn ra, Tạ Chấp Lam đã bóc vỏ tôm cho Tạ Kỳ Chi suốt cả buổi. Những miếng thịt tôm trắng trong đã chất thành một chóp nhỏ trong chiếc bát riêng.

Tạ Kỳ Chi kén cá chọn canh ăn vài con, hiển nhiên là đã quen với chuyện này.

Kiều An An và Tạ Chấp Lam ở bên nhau không lâu, nhưng cô thường nghe các bạn nữ trong lớp bàn tán về y, nào là tính cách cởi mở, đối xử với mọi người rất hiền lành, cũng không có chút phòng bị nào, chuyện gì của bản thân cũng nói rất thoải mái, thế mà lại không một ai biết y có một người em trai như thế.

“Lam ca,” cô gọi y một tiếng, nhìn đĩa tôm luộc còn lại không nhiều trước mặt y, có chút ngại ngùng nói, “Em cũng muốn, anh bóc cho em một con được không?”

Tạ Chấp Lam đang múc súp vịt hầm ốc cho Tạ Kỳ Chi, nghe thấy vậy liền ngẩng lên, dường như lúc này mới nhận ra mình đã lơ là cô, đặt bát súp xuống và nói: “Không với tới phải không? Anh giúp em.”

Hứa Tư Miểu ngồi ngay cạnh Kiều An An, thấy mình cũng ngồi khá xa, bèn cũng gọi Tạ Chấp Lam một tiếng, bô bô nói: “Mời khách còn có cả dịch vụ này à? Vậy tớ cũng muốn.”

Tạ Chấp Lam: “…”

Võ Tiểu Long liếc cô một cái, lập tức thấy đau đầu, thầm nghĩ, chị ơi người ta đang thể hiện tình cảm lứa đôi, chị hóng hớt làm gì, không thấy sắc mặt An An thay đổi rồi sao? Để giữ hòa khí trên bàn ăn, cậu ta dũng cảm hy sinh: “Lam ca, cả tôi nữa, tôi cũng muốn.”

Tạ Chấp Lam ngồi trở lại ghế, nhìn bọn họ, không bóc tôm nữa, ném lại vào đĩa rồi hỏi: “Đứa nào đứa nấy không có tay à?”

Kiều An An và Hứa Tư Miểu không nói gì, Võ Tiểu Long đành phải gượng gạo trả lời: “Lam ca ngồi gần mà.”

“Chỉ có mình tôi gần thôi à? Các cậu đều ngồi xa cả?” Tạ Chấp Lam cầm đũa, gõ vào bàn tay đang rục rịch định đẩy đĩa tôm sang của Võ Tiểu Long: “Vậy sao Ứng Hoài không đòi?”

Ứng Hoài ngẩng đầu lên, có vẻ không hiểu chuyện gì, hỏi: “Tôi đòi gì cơ?”

Võ Tiểu Long thì thầm: “Tôm.”

Tạ Kỳ Chi lại lén lút đẩy bát tôm của mình sang phía hắn một chút.

“Ồ.” Ứng Hoài tiện tay lấy một đôi đũa công cộng, đưa vào bát Tạ Kỳ Chi, dưới ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm của cậu, hắn gắp con tôm ở trên cùng rồi nói: “Cảm ơn nhé.”

Tạ Kỳ Chi hào phóng nói: “Không có gì.”

Tạ Chấp Lam suýt nữa thì bật cười vì tức: “Cậu là kẻ bắt nạt à? Đến cả đồ ăn trong bát của trẻ con cũng cướp. Không thể tốt với em trai tôi hơn à?”

“Có thể chứ.” Ứng Hoài nói. Hắn chìa tay trái về phía Tạ Kỳ Chi.

Tạ Kỳ Chi ngẩn ra, không hiểu ý Ứng Hoài, bèn thử đặt tay phải lên, hỏi: “Làm gì thế?”

Ứng Hoài không nói gì, khép lòng bàn tay lại nắm lấy bàn tay mềm mại của Tạ Kỳ Chi lắc lắc, chưa đến hai giây đã buông ra. Hắn lại đưa tay phải qua, dưới ánh mắt ngơ ngác của Tạ Kỳ Chi, xoa rối mái tóc trước trán cậu.

Một mùi hương muối biển mát lạnh từ ống tay áo ập vào mặt Tạ Kỳ Chi, cậu theo bản năng ngửa đầu ra sau, đầu óc choáng váng vì hành động đột ngột của Ứng Hoài.

Trong số tất cả mọi người có mặt, chỉ có Tạ Chấp Lam là nhìn một cái đã hiểu Ứng Hoài đang làm gì. Trán y giật giật, nói với Tạ Kỳ Chi: “Kỳ Kỳ, đánh nó.”

Tạ Kỳ Chi “Ồ” một tiếng, tuy không hiểu tại sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn đá Ứng Hoài một cái.

Ứng Hoài co chân lại, vẻ mặt hờ hững như một con mèo lớn mắt xếch vằn trắng bị một con vật nhỏ khiêu khích. Hắn chỉ hờ hững liếc một cái, vẫy vẫy cái đuôi không tồn tại, nói qua loa: “Cậu dạy thằng bé làm những chuyện tốt đi chứ.”

Tạ Kỳ Chi đắc ý nói: “Tôi học rất giỏi mà.” Rồi quay đầu hỏi anh trai, “Tại sao phải đánh hắn ạ?”

Tạ Chấp Lam đương nhiên không thể nói trước mặt mọi người rằng vì tên này coi em như chó mà v**t v*, đành liếc mắt cảnh cáo Ứng Hoài một cái, nói đùa: “Đầu em là do chính tay anh xoa dầu dưỡng tóc và sấy khô, không phải ai cũng được phép chạm vào, biết chưa?”

Tạ Kỳ Chi gật đầu tỏ vẻ rất đồng tình.

Nhờ có sự gián đoạn này, sự kiện “Miểu tỷ sục sôi máu chiến, khiêu khích rồi nổi đóa, hai bên trở mặt” mà Vũ Tiểu Long thấp thỏm lo sợ rốt cuộc đã không xảy ra.

Chỉ có Tạ Kỳ Chi, mặc dù chiếm trọn một đĩa tôm, nhưng dường như cậu không thích ăn, luôn muốn thu hút sự chú ý của Ứng Hoài bên cạnh để hắn giúp mình ăn bớt một chút. Thấy vậy, Tạ Chấp Lam gõ vào bàn, mỉm cười nói: “Tạ Kỳ Chi, đừng giở trò vặt trước mặt anh.”

Tạ Kỳ Chi “vụt” một cái cúi gằm mặt xuống, đến cả xoáy tóc trên đỉnh đầu cũng trở nên ngoan ngoãn. Cậu ra vẻ “em rất ngoan” như thế, chỉ có đầu đũa là vẫn chọc chọc vào bát cơm.

Tạ Chấp Lam lại nói: “Không ăn hết thì đừng hòng đi đâu.”

Tạ Kỳ Chi ngước lên, xác nhận anh trai không nói đùa, lúc này mới miễn cưỡng gắp tôm lên, mỗi đũa một con, miệng phồng má phính nuốt xuống.

Nói chung, bữa cơm này diễn ra trong yên bình.

Lúc tính tiền ra về, Tạ Kỳ Chi giãy tay anh trai ra, lấy cớ đi vệ sinh mà nán lại phía sau, chắn đường Ứng Hoài ở cửa phòng riêng.

Ứng Hoài đánh giá cậu một lúc, buồn cười hỏi: “Nhìn anh làm gì? Muốn anh đi cùng em à?”

Tạ Kỳ Chi không để ý đến lời trêu chọc của hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ứng Hoài, anh muốn thế nào mới chịu tránh xa anh trai em?”

Ứng Hoài im lặng vài giây, rồi hỏi: “Em tên gì?”

Tạ Kỳ Chi theo bản năng trả lời: “Tạ Kỳ Chi.”

“Tạ Kỳ Chi,” Ứng Hoài thản nhiên nói, “Em quản được sao?”

Tạ Kỳ Chi khẽ chớp chớp mắt, bị giọng điệu thẳng thừng của hắn làm tổn thương, không thể nói được một lời phản bác. Ngoài sự khó chịu, còn có chút tức giận nữa, có cần phải nói thẳng như vậy không? Anh cao lớn thế này, nhường em một chút thì có sao chứ?!

Có lẽ ánh nhìn trách cứ trong đôi mắt của đứa trẻ quá mãnh liệt, chạm đến chút lòng trắc ẩn và kiên nhẫn hiếm hoi của Ứng Hoài, hắn thế mà không đi thẳng, mắt hơi cụp xuống, rơi trên mặt Tạ Kỳ Chi: “Sao lại nghĩ như vậy? Em cảm thấy chúng tôi gần gũi khiến em khó chịu, hay còn có lý do nào khác?”

Tạ Kỳ Chi ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo màu xanh chớp chớp, lộ ra vẻ ngơ ngác và thuần khiết: “Em cũng không biết nữa.”

“Không biết?”

Sự khó chịu trong lòng là vì điều gì? Là vì lòng chiếm hữu sinh ra từ sự ỷ lại với anh trai? Ứng Hoài là một tên xấu xa đã được mình xác định? Hay là nỗi sợ hãi của bản thân đối với môi trường và các mối quan hệ xa lạ?

Tạ Kỳ Chi không thể nghĩ thông, chỉ có thể ngẩng mặt lên, bướng bỉnh yêu cầu hắn: “Anh phải đồng ý với em.”

Sự kiên nhẫn của Ứng Hoài đã cạn. Thế nhưng Tạ Kỳ Chi vẫn đi theo sau, níu vạt áo hắn không buông: “Được không?”

Một vẻ mặt không đồng ý thì sẽ bám theo đến cùng.

Ứng Hoài thở dài, quay lại, đặt tay nhẹ l*n đ*nh đầu Tạ Kỳ Chi. Dưới ánh mắt mong chờ của cậu, hắn gật đầu: “Được.”

Hắn đứng thẳng dậy, thuận tay vạch một đường bên tai mình, coi như vẽ cho Tạ Kỳ Chi một tấm chi phiếu khống: “Khi nào em cao đến đây, anh sẽ đồng ý.”

Lỡ tay vạch hơi cao, để Tạ Kỳ Chi nhìn ra được sự qua loa của hắn.

Cậu nhìn chằm chằm vào độ cao mà tay phải Ứng Hoài đã dừng lại, không chút biểu cảm đi qua đánh hắn một cái, rồi đi thẳng về phía trước.

Không đồng ý thì thôi, hà tất phải làm khó người khác như vậy!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.