Tận mắt chứng kiến anh trai bị một cô gái tát vào mặt là chuyện vô cùng khó xử. Tạ Kỳ Chi rụt đầu lại, quyết định giả vờ như mình vẫn còn đang ngủ say, chưa nhìn thấy gì cả.
Một lúc lâu sau, có tiếng bước chân vang lên phía sau. Tạ Kỳ Chi gối đầu lên cánh tay suýt ngủ thiếp đi lần nữa. Một bàn tay vươn tới, nghịch ngợm chọc vào phần xương cổ tròn tròn sau gáy cậu.
Tạ Kỳ Chi giật mình, cố nhịn để không bật dậy, thuận thế đổi tư thế nằm.
Ứng Hoài không nhận ra cậu đang giả vờ ngủ, rụt tay lại và nói: “Sao em ấy gầy thế nhỉ.”
“Kỳ Kỳ đang ngủ.” Anh trai nói, “Cậu đừng chọc em ấy nữa.”
Tạ Kỳ Chi quay mặt ra phía ngoài, ánh hoàng hôn chiếu lên mặt, mí mắt nóng ran, hàng mi được chiếu thành màu vàng kim rực rỡ, như sắp bốc cháy. Cậu nhẩm đếm trong lòng — một, hai, ba, bốn… chờ một thời điểm thích hợp để tỉnh dậy.
Đột nhiên, lại có người khác tiến đến gần.
Mùi hương quen thuộc bao trùm. Anh trai lẩm bẩm một câu “Ngủ bao lâu rồi,” rồi đưa ngón tay thăm dò hơi thở của cậu, vô tình chạm vào đôi môi hơi hé mở.
Tạ Kỳ Chi mở mắt, đối diện với ánh mắt của anh trai, hàng mi nhẹ nhàng chớp liên tục mấy cái.
Anh trai đứng thẳng người dậy, quay mặt đi, hiếm thấy vẻ không tự nhiên: “Nhìn anh làm gì? Có thấy chỗ nào không khỏe không?”
Tạ Kỳ Chi dụi mắt, tinh ý lờ đi vết hằn màu đỏ mờ mờ trên má trái của anh trai.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thanh-am-lang-son/2907463/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.