Mẹ trở về vào lúc 12 giờ trưa thứ ba.
Lúc đó Tạ Kỳ Chi vẫn đang làm nũng với dì, kéo tay áo dì, mè nheo không chịu ăn nốt miếng cà rốt luộc còn lại.
Dì không muốn thấy cậu kén ăn. Cà rốt rất tốt cho việc hồi phục sau phẫu thuật. Dì dùng nĩa xiên một miếng nhỏ, đưa đến gần miệng Tạ Kỳ Chi.
Tạ Kỳ Chi thà chết không khuất phục, ngậm chặt miệng.
Đột nhiên, một người phụ nữ bước đến cửa phòng bệnh của Tạ Kỳ Chi, mặc chiếc váy màu lam khói giản dị nhưng trang nhã, đôi giày cao gót nhọn gõ lách cách trên sàn đá cẩm thạch sáng bóng.
Bà đẩy cửa bước vào. Tạ Kỳ Chi sững người khi nhìn thấy bà, hé miệng gọi nhỏ: “Mẹ.”
Người phụ nữ không nghe thấy. Dì Vương chớp lấy thời cơ nhét miếng cà rốt vào miệng cậu, rồi đặt nĩa xuống, lùi sang một bên.
Tạ Kỳ Chi bị ép phải ngậm cà rốt, nhăn mũi lại, bị mùi vị đó k*ch th*ch đến mức buồn nôn, muốn nhổ ra nhưng nhìn thấy người vừa đến lại kìm lại. Cậu nhắm mắt nhai đại rồi nuốt xuống.
Cậu nhìn người phụ nữ ngồi xuống mép giường, nói với bà: “Mẹ, mẹ về rồi.”
Lần này bà nghe thấy, đặt túi xuống, “Ừ” một tiếng.
Bà và Tạ Chấp Lam rất giống nhau. Đôi mắt trong sáng, thanh tú của anh trai là thừa hưởng từ bà. Thế nhưng lúc nhìn bà, Tạ Kỳ Chi hiếm khi cảm thấy gần gũi như khi nhìn thấy anh trai.
Tạ Kỳ Chi khoanh tay đặt trên bàn, có chút gò bó ngồi trên giường bệnh. Ngày thường mẹ luôn rất bận,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thanh-am-lang-son/2907465/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.