🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mẹ trở về vào lúc 12 giờ trưa thứ ba.

Lúc đó Tạ Kỳ Chi vẫn đang làm nũng với dì, kéo tay áo dì, mè nheo không chịu ăn nốt miếng cà rốt luộc còn lại.

Dì không muốn thấy cậu kén ăn. Cà rốt rất tốt cho việc hồi phục sau phẫu thuật. Dì dùng nĩa xiên một miếng nhỏ, đưa đến gần miệng Tạ Kỳ Chi.

Tạ Kỳ Chi thà chết không khuất phục, ngậm chặt miệng.

Đột nhiên, một người phụ nữ bước đến cửa phòng bệnh của Tạ Kỳ Chi, mặc chiếc váy màu lam khói giản dị nhưng trang nhã, đôi giày cao gót nhọn gõ lách cách trên sàn đá cẩm thạch sáng bóng.

Bà đẩy cửa bước vào. Tạ Kỳ Chi sững người khi nhìn thấy bà, hé miệng gọi nhỏ: “Mẹ.”

Người phụ nữ không nghe thấy. Dì Vương chớp lấy thời cơ nhét miếng cà rốt vào miệng cậu, rồi đặt nĩa xuống, lùi sang một bên.

Tạ Kỳ Chi bị ép phải ngậm cà rốt, nhăn mũi lại, bị mùi vị đó k*ch th*ch đến mức buồn nôn, muốn nhổ ra nhưng nhìn thấy người vừa đến lại kìm lại. Cậu nhắm mắt nhai đại rồi nuốt xuống.

Cậu nhìn người phụ nữ ngồi xuống mép giường, nói với bà: “Mẹ, mẹ về rồi.”

Lần này bà nghe thấy, đặt túi xuống, “Ừ” một tiếng.

Bà và Tạ Chấp Lam rất giống nhau. Đôi mắt trong sáng, thanh tú của anh trai là thừa hưởng từ bà. Thế nhưng lúc nhìn bà, Tạ Kỳ Chi hiếm khi cảm thấy gần gũi như khi nhìn thấy anh trai.

Tạ Kỳ Chi khoanh tay đặt trên bàn, có chút gò bó ngồi trên giường bệnh. Ngày thường mẹ luôn rất bận, hiếm khi có thời gian bên cậu mà không có mục đích gì. Cậu im lặng chờ bà nói rõ mục đích lần này.

Thế nhưng bà dường như không vội, thấy trong hộp cơm còn sót lại một chút cà rốt luộc, bà cầm nĩa lên, đút từng miếng một cho Tạ Kỳ Chi ăn hết.

Sau khi dì Vương dọn hộp cơm đi, người phụ nữ nhìn Tạ Kỳ Chi hỏi: “Sức khỏe đã tốt hơn chưa?”

Tạ Kỳ Chi nói: “Tốt hơn nhiều rồi ạ.”

“Lần gần nhất anh trai đến thăm con là khi nào?”

“Tối qua ạ.”

“Thằng bé ở với con có lâu không?”

Tạ Kỳ Chi nhìn bà, không biết bà muốn nghe câu trả lời nào. Nếu nói không lâu, liệu có phải là anh trai không đủ quan tâm cậu? Nếu nói lâu, liệu có phải là cậu bệnh tật làm phiền đến anh trai… Cậu mím môi, trả lời một cách mơ hồ: “Cũng được ạ.”

Người phụ nữ dường như đã đoán được tâm tư của Tạ Kỳ Chi, khẽ mỉm cười, rồi lại nói: “Mẹ nghe dì nói con để đi học cùng anh trai mà ngày nào cũng phải dậy trước sáu giờ, tối mười một giờ mới về nhà. Con mới học cấp hai, vất vả thế sao chịu nổi. Kỳ Kỳ, thể trạng của con khác Chấp Lam. Ngay cả nghỉ ngơi cũng không tốt, nên mới đột nhiên bị bệnh nặng thế này.”

Tạ Kỳ Chi sững người, định nói rằng mình bị bệnh là do nhiễm khuẩn, mà nhiễm khuẩn chỉ là ngẫu nhiên, không liên quan trực tiếp đến việc mấy giờ dậy mấy giờ ngủ.

“Chuyện này mẹ sẽ sắp xếp ổn thỏa. Sau này con không ngồi cùng xe với anh trai nữa, có thể ngủ thêm một chút. Dì sẽ làm đồ ăn sáng cho con, con ở nhà từ từ ăn.”

“Mẹ, con không sao đâu ạ.” Tạ Kỳ Chi vội nói, “Con không thấy vất vả, với lại—”

“Dù con không vất vả, thì anh trai con không vất vả sao?” Người phụ nữ ngắt lời cậu, giọng nói dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ không nghe lời, nhưng lại mang thái độ kiên quyết không thể từ chối thường thấy ở bà, “Sức khỏe con không tốt, là anh trai, nó chắc chắn phải chăm sóc con nhiều hơn một chút. Con ở bên cạnh, nó lại không bị phân tâm à? Anh trai đã học lớp mười một rồi, từng phút từng giây đều rất quý giá. Vậy mà tháng này giáo viên của nó gọi điện cho mẹ còn nhiều hơn cả một học kỳ trước, con có biết là vì ai không?”

“Kỳ Kỳ, anh trai thương con như vậy, con phải hiểu chuyện một chút.”

Tạ Kỳ Chi cuối cùng cũng đã hiểu. Rất nhiều lúc, lời mở đầu của người lớn chỉ là những câu nói xã giao, còn lời nói thật lòng chỉ lộ ra ở cuối cùng, khi họ đã đạt được mục đích.

Việc lo lắng cho sức khỏe của cậu chỉ là lời xã giao, còn việc cậu không được làm ảnh hưởng đến anh trai mới là lời nói thật lòng của bà.

Tạ Kỳ Chi cúi đầu không nói gì. Mẹ đưa tay v**t v* khuôn mặt cậu.

Cậu từ từ ngước mắt lên, đôi mắt xám xanh tĩnh lặng đối diện với ánh mắt của bà. Cuối cùng, cậu gật đầu nói: “Mẹ, con biết rồi ạ.”

Mẹ rụt tay lại, mỉm cười nói: “Kỳ Kỳ ngoan lắm.”

Tạ Kỳ Chi không hề cảm thấy mình ngoan. Cậu chỉ là bất lực, nên đành phải tuân theo.

Cho đến khi trưởng thành, cậu vẫn không hiểu tại sao bố mẹ chưa bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của con cái. Họ cố chấp ép anh em cậu vào khuôn mẫu lý tưởng về tình anh em hòa thuận, nơi mà vâng lời là đúng, không vâng lời là sai.

Cả cậu và anh trai đều đi trên con đường đúng đắn đó, tình anh em hòa thuận, như một cặp anh em ruột kiểu mẫu. Thế nhưng, cả hai đều không hề hạnh phúc.

Và sự khác biệt giữa hiện thực cùng thế giới ảo chính là ở chỗ, thế giới hiện thực luôn thay đổi, con người thay đổi, và các mối quan hệ cũng vậy.

Khoảnh khắc chụp ảnh chung trong sinh nhật mười ba tuổi, đó là thời điểm mối quan hệ giữa cậu và Ứng Hoài tốt đẹp nhất. Bất kể cậu luyến tiếc đến mức nào, hay khao khát được lưu lại khoảnh khắc này, chờ đến năm năm sau mở ra…

Tạ Kỳ Chi mười tám tuổi gặp Ứng Hoài hai mươi ba tuổi. Cậu đắm mình trong ánh nắng tháng chín của năm năm sau, mỉm cười cúi xuống và nói: “Ứng Hoài ca ca, đã lâu không gặp.”

Cậu và Ứng Hoài lại thân thiết như xưa… Điều đó là không thể.

Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn mối quan hệ giữa anh trai và Ứng Hoài xấu đi nhanh chóng. Rõ ràng không ai sai, nhưng cuối cùng lại phải đi đến kết cục mỗi người một ngả; nhìn gia đình họ Ứng sụp đổ một cách đáng kinh ngạc. Ứng Hoài bị buộc phải trưởng thành chỉ sau một đêm, từ một cậu nam sinh trung học lười biếng, tự do, thích ngủ, quay lưng bước ra khỏi thế giới của Tạ Kỳ Chi mà không hề ngoảnh lại.

Tạ Kỳ Chi rất nhớ Ứng Hoài, nhưng Ứng Hoài thì không.

Cậu dần trở nên không còn quan trọng trong thế giới của Ứng Hoài, cuối cùng thậm chí không còn sót lại một bóng hình nào.

Một tuần trước sinh nhật mười bảy tuổi, Tạ Kỳ Chi đang ôn bài thì nhận được điện thoại của anh trai. Y đột nhiên nhắc đến, vì vậy Tạ Kỳ Chi cũng nhắn tin cho Ứng Hoài.

【Em chợt nhớ lần đầu gặp anh, anh cũng 17 tuổi. Ứng Hoài ca ca, chỉ còn một tuần nữa là em cũng lớn bằng anh hồi đó. Khoảng cách năm năm, sáu mươi tháng, hơn một nghìn tám trăm ngày giữa chúng ta… có phải cũng có thể được san bằng không?】

Tạ Kỳ Chi đã quen với việc Ứng Hoài không trả lời.

Đôi khi, cậu cố ý tách bạch con người Ứng Hoài ra khỏi hình đại diện chú cún trắng nhỏ đeo kính râm. Ứng Hoài đã rời khỏi thế giới của cậu, nhưng cún nhỏ vẫn là cún nhỏ của năm năm trước. Cậu có thể xem nó như một cái cây thần, một lối thoát cho nỗi nhớ của mình.

Vì vậy, Ứng Hoài có trả lời hay không cũng không quan trọng.

Thế nhưng, một tuần sau, Ứng Hoài đã trả lời.

Cún trắng nhỏ: 【TD】

Tạ Kỳ Chi bật cười vì tức giận. Hóa ra không thể tách bạch được, cún nhỏ chính là Ứng Hoài, là tên khốn vô tâm này!

Ngay sau khi nhận được tin nhắn, cậu đã chặn Ứng Hoài.

Tạ Kỳ Chi chưa bao giờ nhận ra một cách rõ ràng như vậy, rằng mối quan hệ giữa con người với nhau không thể nào lưu lại.

Lúc đầu, Tạ Kỳ Chi là cậu em trai mà Ứng Hoài yêu quý. Hắn quan tâm cậu, chủ động trêu chọc, dỗ dành cậu, tặng cậu khóa trường mệnh, chúc cậu sống lâu trăm tuổi.

Sau này, Tạ Kỳ Chi là em trai của Tạ Chấp Lam, người mà Ứng Hoài thỉnh thoảng mới gặp. Họ dần trở nên xa cách. Lời nói nhiều nhất là khi Tạ Kỳ Chi than vãn học hành mệt mỏi, hắn chỉ đơn giản trả lời một câu “Ngủ sớm đi”.

Sau nữa, Tạ Kỳ Chi chỉ là một người không quan trọng trong danh bạ của Ứng Hoài, là một người xa lạ mà Ứng Hoài đã quên cả tên, thậm chí còn thấy phiền phức.

Tạ Kỳ Chi luyến tiếc Ứng Hoài của ngày xưa, ghét Ứng Hoài của hiện tại, nhưng thực ra họ đều là cùng một Ứng Hoài.

Đêm đầu tiên chuyển đến nhà Ứng Hoài, Tạ Kỳ Chi đã bị mất ngủ.

Đã khuya, vạn vật đều chìm vào tĩnh lặng. Cậu nằm trên giường trằn trọc không sao ngủ được, bèn đẩy cửa ra ngoài rót một cốc nước cho mình.

Phòng ngủ của Ứng Hoài nằm đối diện phòng Tạ Kỳ Chi, cánh cửa vẫn đóng chặt từ chiều.

Tạ Kỳ Chi uống cạn cốc nước, cầm chiếc ly rỗng đứng trước cửa phòng Ứng Hoài. Cậu nhớ lại trước khi đóng cửa, hắn đã nói với cậu rằng, buổi chiều tự sắp xếp, hãy giữ yên lặng đừng làm phiền hắn. Sau đó, hắn không hề bước ra ngoài nữa.

Tạ Kỳ Chi đã ngoan ngoãn nghe lời hắn, ngay cả khi gọi đồ ăn mang đến cũng ghi chú rõ ràng là không được gõ cửa. Thế nhưng lúc này, cậu bỗng nổi lên một cơn giận vô cớ. Cậu không muốn thấy mình mất ngủ còn hắn thì ngủ say sưa. Cậu rất muốn giả vờ đi nhầm phòng, rồi trượt tay làm rơi cốc để đánh thức hắn.

Cậu dùng tay trái nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng vặn một cái, nhưng không mở được.

Tạ Kỳ Chi sững người, thử lại một lần nữa vẫn không mở được thì mới nhận ra, Ứng Hoài đã khóa trái cửa phòng.

Cậu chớp mắt mấy cái. Phản ứng đầu tiên của cậu không phải là tức giận, mà là bất ngờ.

Ai lại ngủ trong nhà mình mà phải khóa cửa chứ?!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.