🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ứng Hoài ngồi trên chiếc sofa nhỏ, hoàn toàn không còn chút buồn ngủ nào.

Bên ngoài rất yên tĩnh, Tạ Kỳ Chi đi lại một lúc rồi trốn về phòng. Không biết cậu đang làm gì, qua hai cánh cửa phòng, vọng lại tiếng ho đứt quãng.

Kể từ khi Tạ Kỳ Chi dọn đến, Ứng Hoài thường xuyên nghe thấy những âm thanh như vậy. Tiếng ho khan vào buổi sáng, tiếng thở gấp, cùng với những cơn ho đêm khuya. Những âm thanh đó khiến hắn giật mình tỉnh lại từ một trạng thái nào đó, chợt nhớ ra trong nhà có thêm một người khác.

Có điều Tạ Kỳ Chi hiếm khi bộc lộ sự khó chịu của mình trước mặt người khác. Cậu luôn tỏ ra tràn đầy năng lượng, khiến Ứng Hoài đôi lúc quên mất rằng cậu thật ra ngay cả hít thở cũng đau đớn.

Nghĩ đến đây, hắn đứng dậy, đi đến trước cửa phòng Tạ Kỳ Chi, giơ tay gõ vài tiếng rồi vặn tay nắm cửa bước vào.

Tạ Kỳ Chi đang nằm sấp trên giường, đung đưa hai chân chơi điện thoại. Vừa thấy hắn, cậu liền giống như một con chuột nhỏ đụng phải mèo, lập tức lồm cồm ngồi dậy, giấu chiếc điện thoại đang sáng đèn ra sau lưng mình.

Ứng Hoài không bước vào, chỉ đứng ở cửa hỏi: “Uống thuốc chưa?”

Tạ Kỳ Chi đáp: “Vẫn chưa.”

“Buổi chiều em vẫn còn nóng, chưa hạ sốt.” Ứng Hoài liếc nhìn chiếc nhiệt kế trên tủ đầu giường, nói: “Đo lại thân nhiệt đi.”

Tạ Kỳ Chi “ồ” một tiếng, ngồi xuống mép giường, cầm lấy nhiệt kế vẩy vẩy vài cái, rồi kẹp vào nách mình.

Nhiệt kế thủy ngân đo nhiệt độ cơ thể ít nhất phải đợi năm phút. Điện thoại kêu “tút tút” vài tiếng, hẳn là tin nhắn của Triển Tín Giai. Tạ Kỳ Chi không dám bàn luận về Ứng Hoài trước mặt hắn, hai tay đặt lên đầu gối, ngoan ngoãn như học sinh tiểu học nghe giảng.

Ứng Hoài vẫn luôn đứng ở cửa. Tạ Kỳ Chi khẽ ngước mắt lên, chạm phải ánh nhìn bình thản của hắn.

Trong phòng chỉ bật đèn đầu giường, ánh sáng có chút mờ ảo. Cách một đoạn không gần cũng không xa, hành lang phía sau hắn sáng trưng, như thể phác họa nên một đường viền mềm mại cho dáng người cao ráo của đối phương.

Tạ Kỳ Chi nhanh chóng cúi đầu, vờ như đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ đeo tay của mình. Con số nhảy từng nhịp, giống như nhịp tim cậu. Trái tim căng phồng, cứ lay động theo cảm xúc rối bời. Năm phút trở nên vô cùng dài đằng đẵng.

Hết giờ, Ứng Hoài thấy Tạ Kỳ Chi lấy nhiệt kế ra, cổ áo rộng rãi bị kéo sang bên phải một chút, để lộ phần cổ và vai gầy gò trắng trẻo.

“Hạ một chút rồi.” Tạ Kỳ Chi nhìn nhiệt kế, nói: “37.8 độ thôi.”

Lúc này Ứng Hoài mới bước tới, chỉnh lại cổ áo bị lệch sang một bên của Tạ Kỳ Chi, rồi cầm lấy nhiệt kế nhìn qua. Hắn áp mu bàn tay lên trán cậu, có chút khó hiểu nói: “Vậy sao vẫn còn nóng thế này?”

Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt vài cái, không nói gì.

Ứng Hoài buông tay xuống, thấy cậu quay đầu đi, nhìn chằm chằm vào chiếc đèn đầu giường, ánh mắt chuyên chú như thể muốn nhìn ra điều gì đó đặc biệt từ nó. Sau đó, cậu có chút chột dạ gãi gãi má, các khớp ngón tay lướt qua những sợi tóc mai lòa xòa, để lộ một bên vành tai đỏ bừng như muốn rỉ máu.

Ứng Hoài dường như đoán ra điều gì đó, im lặng một lát rồi đột nhiên gọi: “Kỳ Kỳ.”

Tạ Kỳ Chi ngẩng đầu: “Hả?”

Ứng Hoài khẽ nhíu mày, như thể có điều gì muốn nói, nhưng cuối cùng lại thôi. Hắn cất nhiệt kế vào hộp nhựa, đặt lại trên tủ đầu giường, rồi hỏi Tạ Kỳ Chi: “Tối nay em đã ăn gì chưa?”

Tạ Kỳ Chi lắc đầu. Nếu không phải vì Lý Dập từ chối một cách phũ phàng và chỉ biết đòi tiền, thì cậu đã ăn tối xong rồi mới về. Nhớ đến Lý Dập, cậu định kể cho Ứng Hoài nghe chuyện đó, thì Ứng Hoài đã mở lời trước: “Anh sẽ làm chút gì đó tùy ý, lát nữa gọi em.”

Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt, mỉm cười nói: “Vâng ạ, cảm ơn Ứng Hoài ca ca.”

Ứng Hoài “ừm” một tiếng, quay người ra ngoài. Sau khi đóng cửa phòng lại, hắn về phòng mình trước, cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn cho Tạ Chấp Lam:

【Chuyện cậu nói tìm một dì giúp việc nấu ăn cho nhóc con, tôi đồng ý】

Tạ Kỳ Chi lăn mấy vòng trên giường rồi mới cầm điện thoại lên, nhắn với Triển Tín Giai: 【Anh ấy không giận, đi nấu cơm cho mình rồi】

Triển Tín Giai giơ ngón tay cái lên khen ngợi: 【Đảm đang ghê!】

Quay trở lại hai mươi phút trước, Triển Tín Giai gửi đến một bức ảnh chụp màn hình, hỏi: 【Cái này là cậu đúng không?】

Nội dung văn bản trên ảnh chụp màn hình chính là câu hỏi Tạ Kỳ Chi đã tiện tay gửi đi: 

【Làm thế nào để xác nhận chàng trai mình thích cũng thích mình?】

Tạ Kỳ Chi kinh hãi thất sắc, trả lời cô ấy: 【Không phải tôi đã gửi vào hộp câu hỏi ẩn danh rồi sao? Sao cậu biết là tôi?】

Triển Tín Giai: 【À, ban đầu không biết, giờ thì biết rồi】

Triển Tín Giai: 【Tôi gửi tin nhắn hàng loạt cho mọi người, mỗi cậu là đứa ngốc tự chui vào rọ】

Tạ Kỳ Chi: 【…】

Triển Tín Giai: 【Bạn nhỏ Tạ Kỳ Chi đã biết yêu rồi hả?】

Tạ Kỳ Chi: 【Không muốn nói chuyện với cậu nữa】

Triển Tín Giai: 【Thế cậu không muốn biết làm sao xác định người cậu thích có thích cậu không à?】

Tạ Kỳ Chi: 【…】

Tạ Kỳ Chi: 【Cậu nói thử xem】

Triển Tín Giai: 【Thì cậu hỏi thẳng đi, có cái miệng chẳng phải để nói sao】

Tạ Kỳ Chi: 【?】

Tạ Kỳ Chi: 【Cảm ơn cậu nha, nếu không nhờ cậu nói chắc tôi cũng không biết mình biết nói đâu】

Triển Tín Giai: 【Hahaha, đùa thôi. Cậu không nói cho tôi biết cậu thích ai thì tôi giúp kiểu gì】

Tạ Kỳ Chi: 【Tôi sợ sẽ dọa cậu】

Triển Tín Giai: 【Không phải là tên tiện nhân Vưu Nhiên đó chứ 【kinh hãi】】

Tạ Kỳ Chi: 【Làm gì có!】

Tạ Kỳ Chi: 【…Cậu ấy có biết cậu lén lút nói về cậu ấy như thế không?】

Triển Tín Giai: 【Không phải là được rồi, mấy chuyện khác không quan trọng】

Tạ Kỳ Chi do dự một lúc, rồi nói với cô: 【Là một người tôi quen từ rất lâu rồi】

Triển Tín Giai: 【Anh trai cậu?】

Tạ Kỳ Chi: 【Sao cậu biết?!】

Triển Tín Giai: 【…Ban đầu tôi không biết】

Triển Tín Giai: 【Vãi chưởng, loạn luân aaaaaaaa】

Tạ Kỳ Chi: 【Loạn luân aaaaaaaa có nghĩa gì vậy】

Triển Tín Giai: 【Không phải chứ, Tạ Kỳ Chi, loại chuyện này mà cậu cũng nói cho tôi biết à?】

Triển Tín Giai: 【Nhà cậu giàu lắm đúng không? Nguồn gốc có sạch sẽ không? Biết chuyện này tôi có bị thủ tiêu không đấy】

Triển Tín Giai không trả lời, Tạ Kỳ Chi bèn tự lực cánh sinh, sau khi tự mình lên mạng tra cứu ý nghĩa của loạn luân, cậu trả lời cô: 【Chúng tôi không có quan hệ huyết thống, cũng không chung hộ khẩu, tôi chỉ gọi anh ấy là anh trai thôi】

Triển Tín Giai: 【Cậu từng nói anh trai cậu là nhặt về, tôi hiểu rồi, anh em kết nghĩa】

Triển Tín Giai: 【Trong truyện về giới giang hồ, những NPC biết chuyện tư tình của đại ca và đàn em đều sẽ bị sát thủ ám sát. Tôi có trở thành cái xác thứ 10086 trong cốp xe nhà cậu không?】

Tạ Kỳ Chi: 【Cốp xe nhà tớ không chứa nổi nhiều thứ dơ bẩn như thế đâu】

Triển Tín Giai: 【? Cậu nói chuyện thật khó nghe】

Hai người trở lại chuyện chính. Triển Tín Giai bảo:【Mối quan hệ kiểu này khó xác nhận lắm. Hơn nữa, trước khi cậu xác nhận anh ấy có thích cậu không, cậu đã nghĩ kỹ xem mình có thật sự thích anh ấy không? Hay chỉ là cảm giác sùng bái và phụ thuộc của em trai đối với anh trai thôi?】

Tạ Kỳ Chi chưa từng nghĩ đến vấn đề này, bởi vì cậu chưa bao giờ thực sự coi Ứng Hoài là anh trai của mình. Ứng Hoài và Tạ Chấp Lam là hai kiểu người hoàn toàn đối lập. Tình cảm của cậu dành cho Ứng Hoài và dành cho anh trai cũng là hai loại hoàn toàn khác nhau.

Tạ Kỳ Chi:【Tôi rất rõ ràng】

Triển Tín Giai:【Vậy thì cậu đi cưỡng hôn anh ấy đi. Cùng lắm là bị mắng một trận, cũng sẽ không cắt đứt quan hệ với cậu. Nếu hôn được thì cậu lời to rồi】

Triển Tín Giai:【Nếu anh ấy không giận, mà phản ứng còn kỳ lạ, không bình thường, thì tình cảm anh ấy dành cho cậu chắc chắn cũng không đơn thuần đâu】

Tạ Kỳ Chi:【Hôn rồi】

Triển Tín Giai:【??!】

Triển Tín Giai:【Gan cậu lớn thật!】

Triển Tín Giai:【Tạ Kỳ Chi? Đâu rồi? Bị anh trai cậu tóm đi đánh đòn rồi hả???】

Tạ Kỳ Chi:【Anh ấy không giận, đi nấu cơm cho tôi rồi】

Triển Tín Giai:【Đảm đang ghê 【Ngón tay cái】】

Tạ Kỳ Chi:【【Mặt đỏ】】

Triển Tín Giai không nén nổi sự phấn khích của một kẻ hóng hớt, truy hỏi tiếp: 【Anh trai cậu đã nói gì? Có dấu hiệu hẹn hò chưa 【Mong chờ】】

Tạ Kỳ Chi:【Không, anh ấy chỉ quan tâm tôi có còn bị ốm không thôi】

Triển Tín Giai:【Không phải chứ, hôn xong mà vẫn đứng đắn như vậy sao? Cảm giác mập mờ đâu? Không khí ngọt ngào của hai người đâu? Sao vẫn là cuộc đối thoại của anh trai và em trai thế này!】

Tạ Kỳ Chi:【Không mập mờ sao? Tôi thấy cũng được mà, mối quan hệ của chúng tôi đang tiến triển từng bước, phát triển ổn định mà】

Triển Tín Giai:【Cậu nghĩ thế cũng được 【Xoa đầu】 Nhưng trước đó, cậu trả lời tôi đã hôn vào đâu đã?】

Tạ Kỳ Chi:【Gò má】

Triển Tín Giai:【…】

Tạ Kỳ Chi:【Sao thế?】

Triển Tín Giai:【Cục cưng à, cậu đang đùa tôi à? Hôn má và cưỡng hôn là cùng một ý nghĩa sao?】

Tạ Kỳ Chi:【Nhưng tôi bị cảm, tôi sợ lây bệnh cho anh ấy. Bị ốm khó chịu lắm】

Triển Tín Giai:【Tình cảm của cậu tôi có thể hiểu, nhưng nếu thằng cháu trai nhà tôi trát đầy nước dãi lên mặt tôi, tôi chỉ nghĩ đến việc siêu thị dưới nhà lại có đồ chơi mới gì đó, thằng nhóc con muốn mà ngại nói, nên làm nũng một chút thôi】

Tạ Kỳ Chi đáng thương hỏi:【Không suy nghĩ lệch lạc một chút nào sao?】

Triển Tín Giai:【Sẽ không】

Tạ Kỳ Chi mang theo một tia hy vọng hỏi:【Nếu anh ấy nghĩ lệch lạc thì sao?】

Triển Tín Giai quả quyết:【Hắn là súc vật】

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.