Ứng Hoài ngồi trên chiếc sofa nhỏ, hoàn toàn không còn chút buồn ngủ nào.
Bên ngoài rất yên tĩnh, Tạ Kỳ Chi đi lại một lúc rồi trốn về phòng. Không biết cậu đang làm gì, qua hai cánh cửa phòng, vọng lại tiếng ho đứt quãng.
Kể từ khi Tạ Kỳ Chi dọn đến, Ứng Hoài thường xuyên nghe thấy những âm thanh như vậy. Tiếng ho khan vào buổi sáng, tiếng thở gấp, cùng với những cơn ho đêm khuya. Những âm thanh đó khiến hắn giật mình tỉnh lại từ một trạng thái nào đó, chợt nhớ ra trong nhà có thêm một người khác.
Có điều Tạ Kỳ Chi hiếm khi bộc lộ sự khó chịu của mình trước mặt người khác. Cậu luôn tỏ ra tràn đầy năng lượng, khiến Ứng Hoài đôi lúc quên mất rằng cậu thật ra ngay cả hít thở cũng đau đớn.
Nghĩ đến đây, hắn đứng dậy, đi đến trước cửa phòng Tạ Kỳ Chi, giơ tay gõ vài tiếng rồi vặn tay nắm cửa bước vào.
Tạ Kỳ Chi đang nằm sấp trên giường, đung đưa hai chân chơi điện thoại. Vừa thấy hắn, cậu liền giống như một con chuột nhỏ đụng phải mèo, lập tức lồm cồm ngồi dậy, giấu chiếc điện thoại đang sáng đèn ra sau lưng mình.
Ứng Hoài không bước vào, chỉ đứng ở cửa hỏi: “Uống thuốc chưa?”
Tạ Kỳ Chi đáp: “Vẫn chưa.”
“Buổi chiều em vẫn còn nóng, chưa hạ sốt.” Ứng Hoài liếc nhìn chiếc nhiệt kế trên tủ đầu giường, nói: “Đo lại thân nhiệt đi.”
Tạ Kỳ Chi “ồ” một tiếng, ngồi xuống mép giường, cầm lấy nhiệt kế vẩy vẩy vài cái, rồi kẹp vào nách mình.
Nhiệt kế thủy ngân đo nhiệt độ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thanh-am-lang-son/2907477/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.