🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau khi cúp điện thoại của anh trai, Tạ Kỳ Chi đi ra ban công, đứng hóng gió và ngắm trăng một lát vào đêm trước Trung thu.

Gió đêm lạnh buốt, lướt qua cánh tay cậu. Cậu gửi cho Ứng Hoài vài tin nhắn, hỏi khi nào hắn về nhà, trường Tùng Đại có phát bánh Trung thu không, cậu muốn xem có gì khác với trường mình không. Ứng Hoài không trả lời tin nhắn nào.

Vào buổi chiều tối, Vưu Nhiên cứ luôn xúi giục cậu giả vờ làm người nước ngoài, thử xem có thể nhận thêm vài chiếc bánh Trung thu hay không.

“Cứ nói với mấy cô ở nhà ăn là, chúng ta nên để bạn bè quốc tế trải nghiệm nét văn hóa truyền thống phong phú và đa dạng của dân tộc Trung Hoa. Một chiếc bánh Trung thu thì chỉ tính là một nét đặc sắc thôi, đa dạng chỗ nào đâu?”

Không ai nghe lời cậu ta cả, Triển Tín Giai đá Vưu Nhiên một cái, mắng: “Cậu có thể biết xấu hổ một chút không?”

Thế nhưng cuối cùng, Tạ Kỳ Chi vẫn thật sự nhận được thêm một chiếc, cậu hào phóng chia cho Lý Dập ăn.

Vưu Nhiên khoanh tay đứng bên cạnh, cảm thán: “Thật ghen tị với những người như Tạ Kỳ Chi, chỉ cần dựa vào vẻ đáng yêu là có thể kiếm cơm, không giống tôi, chỉ có thể dựa vào tài năng đầy mình.”

Tạ Kỳ Chi đang cười, Lý Dập rất chăm chú ăn bánh Trung thu thập cẩm. Đang ăn bỗng dừng lại, nói với Triển Tín Giai: “Đừng có trợn mắt nữa, không thì tròng mắt của cậu sẽ rớt ra ngoài đấy.”

Ở trường rõ ràng là rất náo nhiệt, nhưng khi về nhà lại trở nên nhàm chán.

Hiện giờ Ứng Hoài đang làm gì nhỉ, vẫn còn ở trong phòng thí nghiệm sao?

Xung quanh tối đen như mực, lờ mờ ngửi thấy một chút hương thơm của thực vật, là từ nhà hàng xóm.

Trong thư phòng của Ứng Hoài có rất nhiều sách về thực vật học, nhưng cây xanh trong nhà lại rất ít. Ban công cũng trống trơn, chỉ đặt vài chiếc ghế sofa ngoài trời. Tạ Kỳ Chi từng hỏi hắn tại sao không trồng hoa trong nhà, hắn nói đã trồng rồi, nhưng vì quá lâu không về nên chúng đã chết hết cả.

Nghĩ như vậy, thì giờ phút này cậu thật ra không hề cô đơn, trong nhà không phải chỉ có mỗi mình cậu, mà còn có rất nhiều linh hồn của những hoa cỏ.

Nếu mình không đến, chẳng phải Ứng Hoài chỉ có thể đón Trung thu với một căn nhà đầy những bóng ma sao?

Tạ Kỳ Chi không còn cảm thấy việc hắn không trả lời tin nhắn của mình là đáng ghét nữa. Một mình Ứng Hoài cô đơn như vậy, thật ra cũng có chút đáng thương.

Giống như ngày bố hắn qua đời, tất cả mọi người đều mắng ông ta chết là đáng đời, nhất định là bị báo ứng…

Tạ Kỳ Chi không biết Ứng Hoài đã nhìn thấy bao nhiêu lời khó nghe, và đã ghi nhớ được bao nhiêu.

Cứ mỗi khi đêm khuya, cậu lại hé cửa phòng ra một khe nhỏ, và luôn nhìn thấy một bóng người đứng trong phòng khách ở tầng hai, ngẩn ngơ nhìn cơn mưa như trút nước cả ngày lẫn đêm ở bên ngoài, giống như một bóng ma cô độc.

Tạ Kỳ Chi không cẩn thận ho một tiếng, bóng ma kia liền biến mất.

Lúc đó Ứng Hoài chắc hẳn rất buồn, dù bố hắn có tệ hại đến đâu, có tội ác tày trời đến đâu, thì đó vẫn là bố hắn, chết đi sẽ không còn người thứ hai nữa.

Ứng Hoài năm mười tám tuổi có thể sẽ buồn vì sự chia ly vĩnh viễn, vậy Ứng Hoài bây giờ, còn như thế nữa không?

Có lẽ là không, hắn đã tự nói, hắn đã sớm quen rồi.

Cho đến khi tỉnh ngủ, Tạ Kỳ Chi vẫn không nhận được tin nhắn trả lời của Ứng Hoài, nhưng lại thấy một chiếc bánh Trung thu vỏ dẻo màu khoai môn trên tủ đầu giường, trên mặt bánh có in hình một chú thỏ tai to.

Cậu bóc lớp bao bì ra, ăn chiếc bánh Trung thu đó như bữa sáng.

Bánh Trung thu của trường Tùng Đại quả thật ngon hơn trường cậu một chút.

Chương trình của Vưu Nhiên và Lý Dập được sắp xếp khá muộn, phải đến tiết mục thứ tư tính từ cuối đêm diễn Trung thu mới lên sân khấu.

Tạ Kỳ Chi ngồi cùng Triển Tín Giai rất lâu, nghe tấu hài đến mức ngáp ngắn ngáp dài, cuối cùng cũng nghe thấy tên Vưu Nhiên. Mọi người vỗ tay lốp bốp, Triển Tín Giai giơ cao điện thoại lên, nói muốn quay một đoạn video trực tiếp tại hiện trường cho bọn họ.

Tạ Kỳ Chi rất bất ngờ, không nghĩ cô ấy lại tốt với Vưu Nhiên như vậy.

Ngay sau đó, Triển Tín Giai cười híp mắt nói: “Nếu cậu ta biểu diễn tốt, thì với đoạn video này, cậu ta có thể cảm ơn tôi đến sang năm. Còn nếu cậu ta làm hỏng, thì chị đây có thể cười nhạo cậu ta đến sang năm.”

Nghe có vẻ cô ấy mong chờ vế sau hơn. Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt, có chút đồng cảm với Vưu Nhiên đang tươi cười rạng rỡ, vô tư cầm lấy micro trên sân khấu.

Tạ Kỳ Chi nhìn Vưu Nhiên chăm chú, dáng vẻ đối phương khi hát rất khác so với ngày thường, không còn cái khí chất cà lơ phất phơ, thích chọc ghẹo người khác nữa, mà thay vào đó, mặt tính cách rực rỡ tỏa sáng trong cậu đã được thể hiện một cách rõ nét.

“Ối giời ơi, vậy mà lại không làm hỏng.” Triển Tín Giai chống cằm cười, cố tình tỏ vẻ phiền muộn nói, “Ngày mai lại phải nghe cậu ta khoe khoang có biết bao nhiêu cô gái chủ động thêm WeChat rồi.”

Tạ Kỳ Chi lại cảm thấy Vưu Nhiên có chút giống anh trai. Cậu chưa từng thấy anh trai lên sân khấu biểu diễn chương trình gì giống như Vưu Nhiên, nhưng đã từng nghe Vũ Tiểu Long kể lại về lần đầu tiên anh ấy chú ý đến Kiều An An.

Cô ấy lúc đó vừa cãi nhau với bạn bè xong. Anh trai đi tới hỏi tên cô, Kiều An An đang bực tức nên mặt mày rất khó chịu, hoàn toàn không thèm để ý đến anh.

Vũ Tiểu Long nói, người bình thường chắc chắn sẽ bỏ đi, nhưng anh trai thì cứ cười tủm tỉm đứng chờ. Đợi đến khi Kiều An An tự thấy ngại, cô ấy mới nói cho anh biết tên mình là gì. Anh trai đọc lại một lần, hỏi có phải không, cô ấy đáp phải, rồi anh trai liền bỏ đi thẳng.

Dường như anh ấy thật sự chỉ hứng thú với cái tên Kiều An An, chứ không phải bản thân cô ấy.

Vũ Tiểu Long quay đầu nhìn lại, phát hiện cô ấy cứ mãi nhìn theo bóng lưng anh trai, cho đến khi anh ấy đi vào lớp.

Cái giọng điệu khi cậu ta kể lại chuyện này cũng giống hệt như của Triển Tín Giai, một mặt thì chê anh trai làm người đừng có ra vẻ nữa, mặt khác lại phải thừa nhận anh ấy đúng là có chút mị lực.

Nếu anh trai không có nhiều trách nhiệm và áp lực đè nặng lên mình đến vậy, liệu anh ấy có giống Vưu Nhiên hơn không? Trở thành một người vui vẻ nhiệt tình, thích đùa đến mức bị bạn bè chê ngớ ngẩn, nhưng mỗi ngày đều sống rất vui.

Bài hát của Vưu Nhiên sắp kết thúc, Tạ Kỳ Chi cúi đầu, nhắn tin cho Ứng Hoài, hỏi hắn: 【Anh đang ở đâu? Đang ăn cơm với Lâm tỷ à?】

Mãi vài phút sau Ứng Hoài mới trả lời, chỉ vỏn vẹn một chữ:【Ừm】

Tạ Kỳ Chi không vui vỗ vỗ vào ảnh đại diện của hắn: 【Anh trai em đâu? Anh ấy có ở đó không?】

Lần này Ứng Hoài trả lời dài hơn một chút:【Không ở đây, chuyến bay của cậu ấy bị hoãn】

Thảo nào không gửi vị trí nhà hàng cho mình. Tạ Kỳ Chi lại hỏi: 【Hoãn bao lâu? Bây giờ biến thành anh và Lâm tỷ ở riêng với nhau rồi à?】

Ứng Hoài: 【Với chồng cô ấy】

Tạ Kỳ Chi ngây người, đoán rằng lúc này Ứng Hoài nhất định không được thoải mái cho lắm. Vốn dĩ là bữa tiệc do anh trai cậu sắp xếp, giờ lại vô duyên vô cớ trở thành bãi chiến trường của mối tình đơn phương thời cấp ba giữa Lâm tỷ và chồng hiện tại của chị ấy.

Dù Ứng Hoài không có ý đó, thì cũng khó tránh khỏi việc trở thành một cái bóng đèn chói mắt giữa hai vợ chồng họ.

Nếu không thì sao tốc độ trả lời tin nhắn của Ứng Hoài lại càng lúc càng nhanh?

Tạ Kỳ Chi có lòng muốn giải cứu hắn, cố tình hỏi:【Đã gọi những món gì rồi ạ? Có món ngon nào không?】

Ứng Hoài:【Em vẫn chưa ăn tối sao?】

Tạ Kỳ Chi:【Chưa ạ, bây giờ em đói bụng lắm rồi】

Ứng Hoài:【Có muốn qua đây không? Em muốn ăn món gì?】

Tạ Kỳ Chi tiện tay gửi vài cái tên món ăn, rồi nói với hắn: 【Hì hì, em qua đây ăn ké một bữa miễn phí nhé】

Ứng Hoài:【Anh gọi món cho em rồi】

Tạ Kỳ Chi:【Cả vị trí và số phòng luôn nhé】

Ứng Hoài: 【【Vị trí】】

Tạ Kỳ Chi:【Được rồi, em nhận được rồi】

Tạ Kỳ Chi:【Ứng Hoài ca ca, Trung thu vui vẻ, đợi em qua nhé 【đáng yêu】】

Tạ Kỳ Chi mày mắt cong cong, ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy cảnh chàng trai ôm đàn guitar đứng sau lưng Vưu Nhiên bước lên phía trước, cùng cúi người chào cảm ơn khi kết thúc tiết mục.

Ánh đèn sân khấu rực rỡ chồng lên nhau, chiếu thẳng vào mặt hắn, nụ cười trong mắt Tạ Kỳ Chi bỗng chốc tan biến. Điện thoại cầm không chắc, “bốp” một tiếng rơi xuống đất.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy dáng vẻ Lý Dập khi không đeo khẩu trang. Cậu ta có một khuôn mặt tuấn tú, khi cười lên thậm chí còn có chút dịu dàng, hoàn toàn không hề hung dữ như những lần trước đó đã thể hiện. Chỉ là mặt mũi quá sắc sảo, đuôi mắt hơi xếch lên, nên khi che đi nửa dưới khuôn mặt, khí chất trông có vẻ sắc lạnh hơn.

Hắn nhanh chóng bước xuống sân khấu, cùng Vưu Nhiên đi về phía hậu trường.

Tạ Kỳ Chi không kịp cúi xuống nhặt điện thoại, vội vàng nắm chặt cánh tay Triển Tín Giai: “Cậu có quay được Lý Dập không?”

“Quay, quay được rồi.” Triển Tín Giai bị dáng vẻ hấp tấp của cậu dọa cho giật mình.

Tạ Kỳ Chi vội nói: “Cho tôi xem một chút.”

Triển Tín Giai kéo thanh thời gian đến đoạn video rõ nhất về Lý Dập, rồi tạm dừng, đưa cho Tạ Kỳ Chi xem.

Tạ Kỳ Chi chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt này. Cậu không nhìn nhầm, Lý Dập có một gương mặt vừa đẹp vừa có nét anh khí.

Đường nét khuôn mặt, sống mũi và khuôn miệng của hắn, giống anh trai cậu ít nhất cũng đến tám chín phần!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.