Sau khi cúp điện thoại của anh trai, Tạ Kỳ Chi đi ra ban công, đứng hóng gió và ngắm trăng một lát vào đêm trước Trung thu.
Gió đêm lạnh buốt, lướt qua cánh tay cậu. Cậu gửi cho Ứng Hoài vài tin nhắn, hỏi khi nào hắn về nhà, trường Tùng Đại có phát bánh Trung thu không, cậu muốn xem có gì khác với trường mình không. Ứng Hoài không trả lời tin nhắn nào.
Vào buổi chiều tối, Vưu Nhiên cứ luôn xúi giục cậu giả vờ làm người nước ngoài, thử xem có thể nhận thêm vài chiếc bánh Trung thu hay không.
“Cứ nói với mấy cô ở nhà ăn là, chúng ta nên để bạn bè quốc tế trải nghiệm nét văn hóa truyền thống phong phú và đa dạng của dân tộc Trung Hoa. Một chiếc bánh Trung thu thì chỉ tính là một nét đặc sắc thôi, đa dạng chỗ nào đâu?”
Không ai nghe lời cậu ta cả, Triển Tín Giai đá Vưu Nhiên một cái, mắng: “Cậu có thể biết xấu hổ một chút không?”
Thế nhưng cuối cùng, Tạ Kỳ Chi vẫn thật sự nhận được thêm một chiếc, cậu hào phóng chia cho Lý Dập ăn.
Vưu Nhiên khoanh tay đứng bên cạnh, cảm thán: “Thật ghen tị với những người như Tạ Kỳ Chi, chỉ cần dựa vào vẻ đáng yêu là có thể kiếm cơm, không giống tôi, chỉ có thể dựa vào tài năng đầy mình.”
Tạ Kỳ Chi đang cười, Lý Dập rất chăm chú ăn bánh Trung thu thập cẩm. Đang ăn bỗng dừng lại, nói với Triển Tín Giai: “Đừng có trợn mắt nữa, không thì tròng mắt của cậu sẽ rớt ra ngoài đấy.”
Ở trường rõ ràng là rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thanh-am-lang-son/2907481/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.