Ngoài trời mưa nhỏ lất phất, hắn hẳn đã đi bộ một đoạn dưới mưa, mái tóc đen hơi ướt, dính những hạt nước li ti. Khi rũ mi nhìn người khác, ánh mắt có vẻ lạnh lùng, giống hệt dáng vẻ của Ứng Hoài mà Tạ Kỳ Chi lần đầu gặp năm 12 tuổi.
Tạ Kỳ Chi có chút ngẩn người, nhìn Ứng Hoài: “Sao anh lại đến đây?”
Ứng Hoài ấn tay lên cửa, hơi nước từ đầu ngón tay dính trên bề mặt cửa màu đen mờ. Hắn kéo cửa mở rộng, nhưng không có ý định bước vào, đứng bên ngoài hỏi: “Đồ đạc đã dọn xong chưa?”
“Thu dọn cái gì?” Tạ Kỳ Chi lúng túng, “Lâm tỷ có thứ gì muốn nhờ em đưa cho anh à?”
“Không phải cô ấy, anh nói em.” Ứng Hoài hơi nhíu mày, “Đồ đạc của em đã thu dọn xong chưa? Nếu chưa thì đi dọn ngay bây giờ, anh đợi em.”
Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt, trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng kỳ lạ, hỏi hắn: “Tại sao em phải dọn đồ?”
Lông mày Ứng Hoài đột nhiên nhíu lại thật sâu, hàng mi dài cụp xuống, nhìn vẻ mặt không hiểu của Tạ Kỳ Chi, hắn dường như nhận ra điều gì đó, sâu trong đôi mắt đen láy lướt qua một gợn sóng nhỏ: “Em không muốn về nhà với anh sao?”
Phía sau, chương trình dạy thái cực quyền trên tivi đang phát dở thì chuyển sang quảng cáo, ồn ào náo nhiệt.
Nhưng những âm thanh đó đều không lọt vào tai.
Tạ Kỳ Chi nghi ngờ có phải mình đã nghe nhầm không, ý của Ứng Hoài là muốn cậu đi cùng hắn sao?
“Anh đang nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thanh-am-lang-son/2907493/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.