🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ngoài trời mưa nhỏ lất phất, hắn hẳn đã đi bộ một đoạn dưới mưa, mái tóc đen hơi ướt, dính những hạt nước li ti. Khi rũ mi nhìn người khác, ánh mắt có vẻ lạnh lùng, giống hệt dáng vẻ của Ứng Hoài mà Tạ Kỳ Chi lần đầu gặp năm 12 tuổi.

Tạ Kỳ Chi có chút ngẩn người, nhìn Ứng Hoài: “Sao anh lại đến đây?”

Ứng Hoài ấn tay lên cửa, hơi nước từ đầu ngón tay dính trên bề mặt cửa màu đen mờ. Hắn kéo cửa mở rộng, nhưng không có ý định bước vào, đứng bên ngoài hỏi: “Đồ đạc đã dọn xong chưa?”

“Thu dọn cái gì?” Tạ Kỳ Chi lúng túng, “Lâm tỷ có thứ gì muốn nhờ em đưa cho anh à?”

“Không phải cô ấy, anh nói em.” Ứng Hoài hơi nhíu mày, “Đồ đạc của em đã thu dọn xong chưa? Nếu chưa thì đi dọn ngay bây giờ, anh đợi em.”

Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt, trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng kỳ lạ, hỏi hắn: “Tại sao em phải dọn đồ?”

Lông mày Ứng Hoài đột nhiên nhíu lại thật sâu, hàng mi dài cụp xuống, nhìn vẻ mặt không hiểu của Tạ Kỳ Chi, hắn dường như nhận ra điều gì đó, sâu trong đôi mắt đen láy lướt qua một gợn sóng nhỏ: “Em không muốn về nhà với anh sao?”

Phía sau, chương trình dạy thái cực quyền trên tivi đang phát dở thì chuyển sang quảng cáo, ồn ào náo nhiệt.

Nhưng những âm thanh đó đều không lọt vào tai.

Tạ Kỳ Chi nghi ngờ có phải mình đã nghe nhầm không, ý của Ứng Hoài là muốn cậu đi cùng hắn sao?

“Anh đang nói gì vậy?” cậu hỏi, “Không phải tự anh bảo mình không rảnh chăm sóc em, nên mới để em sang ở nhà Lâm tỷ à?”

Rõ ràng cậu đã chấp nhận chuyện này, quyết định không làm phiền Ứng Hoài nữa, vậy mà hắn lại xuất hiện ở đây vào buổi tối, như là không thể chờ thêm dù chỉ nửa khắc để đón cậu về nhà. Hắn thật sự quan tâm đến cậu nhiều như thế sao?

Giọng Ứng Hoài có chút trầm xuống, nghe có vẻ không vui, nhưng nét mặt vẫn chẳng có gì khác thường, chỉ phủ nhận: “Anh chưa từng nói vậy.”

Tạ Kỳ Chi nhìn hắn hỏi: “Có cần bây giờ em gọi điện cho anh trai và Lâm tỷ để đối chất không?”

Ứng Hoài đối diện với đôi mắt xám xanh trong veo của Tạ Kỳ Chi, im lặng nhìn nhau vài giây, sau đó mới dời tầm mắt đi.

Hắn cao một mét chín mươi hai, một người đàn ông cao lớn như vậy chắn ngang cửa nhà mình, một tay còn giữ chặt cửa ra vào không cho đóng lại. Nếu là bất kỳ ai khác, đây hẳn là một tình huống vô cùng nguy hiểm.

Thế nhưng Tạ Kỳ Chi, dù đang giận lại không sinh ra mấy phần phòng bị, thậm chí còn thấy vẻ mặt im lặng này của Ứng Hoài có chút buồn cười, giống như một chú chó lớn làm sai chuyện gì đó nên không dám nhìn người khác.

“Đó là chuyện của hơn một tháng trước,” Ứng Hoài cuối cùng cũng cất tiếng, biện bạch cho mình một câu nghe có vẻ không thuyết phục lắm, “Trước khi anh đi không nói như vậy.”

Tạ Kỳ Chi ngước mắt nhìn hắn, nghĩ thầm, bây giờ thì càng giống rồi.

“Vậy thì sao?” Tạ Kỳ Chi tạm thời tin hắn, nhưng không hề thay đổi ý định, nói một cách thờ ơ, “Em không muốn về nữa.”

Ứng Hoài nhìn cậu chằm chằm: “Tại sao?”

Tạ Kỳ Chi đáp: “Không tại sao cả, chỉ là không muốn thôi.”

“Ở nhà Lâm Kiến Thiện, bất luận đến bệnh viện hay đến trường em đều xa hơn, giờ cao điểm còn dễ tắc đường.”

“Đó không phải là vấn đề lớn.” Tạ Kỳ Chi bước ra một bước, nắm lấy tay nắm cửa, muốn đóng cửa lại để Ứng Hoài rời đi, “Lâm tỷ đối với em rất tốt, Khương ca cũng vậy, em sống ở đây rất ổn, tại sao cứ phải chuyển tới chuyển lui?”

Ứng Hoài đột nhiên buông tay đang giữ cửa ra. Tạ Kỳ Chi không đứng vững, bị tay nắm cửa kéo theo, ngã nhào vào lòng người đối diện. Áo khoác của hắn còn dính nước mưa chưa khô, Tạ Kỳ Chi vừa lại gần đã ngửi thấy trên người hắn có một mùi mưa lạnh lẽo.

Ứng Hoài đỡ lấy lưng Tạ Kỳ Chi, không để cậu ngã, rũ mắt nhìn thẳng vào mặt cậu, hỏi: “Cô ấy đối với em rất tốt, vậy anh đối với em không tốt sao?”

Tạ Kỳ Chi mím chặt môi, không trả lời.

Nếu gạt bỏ chuyện bị Ứng Hoài phủ nhận, việc hắn muốn đuổi mình đi, thì Ứng Hoài thực sự rất quan tâm đến cậu, đã làm tròn trách nhiệm của một người giám hộ tạm thời, thậm chí còn biết cách dỗ dành cậu vui vẻ hơn cả Lâm tỷ và Khương ca.

Hắn khiến Tạ Kỳ Chi thỉnh thoảng rất buồn, nhưng phần lớn thời gian cậu vẫn rất vui.

Thế nhưng, tại sao lại như vậy?

Hắn không thích mình, tình cảm với anh trai cũng chỉ là một sự hiểu lầm. Vậy thì lý do hắn đuổi theo đến đây là gì? Lý do hắn đối tốt với mình là gì?

Không cẩn thận, Tạ Kỳ Chi đã buột miệng hỏi ra nghi hoặc trong lòng, cậu nghe thấy giọng Ứng Hoài, từ trên đỉnh đầu vọng xuống: “Anh không tính là anh trai em sao?”

Tạ Kỳ Chi ngây người một lúc, ngẩng đầu nhìn đôi mày kiếm sắc lẹm và đôi mắt hẹp dài của hắn, gương mặt tuấn tú gần như lạnh lùng đó, là dung mạo mà khi còn trẻ dại cậu đã từng say mê, cũng chính là dung mạo lúc này dễ dàng bị sự lạnh nhạt và chậm hiểu của hắn làm tổn thương.

Ứng Hoài chưa từng thay đổi, là chính cậu tham lam vô độ, lúc nào cũng muốn có được nhiều hơn.

Tạ Kỳ Chi cảm thấy vô cùng mỉa mai, đẩy hắn ra hỏi: “Em thiếu anh trai sao? Có cần anh phải vội vã làm anh trai của em không?”

Cậu nhìn thẳng vào Ứng Hoài, cằm nhọn khẽ hếch lên, hệt như một chú mèo con ngạo mạn. Đôi mắt xám xanh được ánh đèn dịu nhẹ của hành lang chiếu rọi, trong bóng tối mờ ảo lại sáng rực đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Kể cả Ứng Hoài là một con heo thì cũng phải hiểu được lời cậu nói là gì rồi.

Quả nhiên, Ứng Hoài không nói thêm lời nào, trong đôi mắt đen tựa như có sương mù bao phủ, khiến người ta không thể phân biệt được cảm xúc của hắn lúc này.

Tạ Kỳ Chi lách qua hắn, lại nắm tay nắm cửa muốn đóng cửa.

Ứng Hoài một lần nữa giữ cửa lại, nói: “Lần trước em không phải nói là không thích anh nữa sao?”

“Đúng là em có nói, thì sao?” Tạ Kỳ Chi trợn tròn mắt, bực bội hỏi lại, “Em không thể hôm nay thích, ngày mai không thích, rồi ngày kia lại thích tiếp sao? Chỉ cho phép một mình anh thay đổi thất thường như vậy thôi à?”

Ứng Hoài bị sự ngang ngược vô lý của cậu làm cho cứng họng, Tạ Kỳ Chi đẩy tay hắn đang giữ cửa ra, “ầm” một tiếng, đóng chặt cửa lại.

Trên đường về, mưa càng lúc càng lớn.

Từng hạt mưa thi nhau rơi lộn xộn trên kính chắn gió. Trong tiếng cần gạt mưa quẹt qua quẹt lại, hắn suy nghĩ chữ “thích” mà Tạ Kỳ Chi nói là gì?

Là nhất thời động lòng vì sắc đẹp, là sự sùng bái và thân cận không thể phân định rạch ròi, hay là một từ đồng nghĩa với tình yêu, là chủ đề bất tận trong các tác phẩm văn học?

Tình yêu là gì? Là t*nh d*c, là hôn nhân, là nụ hôn lúc sáu giờ sáng, là một đàn con…

Hay là những bong bóng được bao bọc bởi ảo ảnh tuyệt đẹp, là sự tàn nhẫn khi chán ghét rồi lười biếng quay đầu, là gương mặt công kích nhau trước cuộc tranh giành lợi ích… Dù là gì đi chăng nữa, thì tất cả đều là lĩnh vực mà hắn chưa từng nghĩ đến việc đặt chân vào.

Ứng Hoài trở về nhà, trong phòng tối đen như mực. Nửa tháng không về, không khí không được lưu thông, trong nhà đầy mùi bụi bặm, ngửi vào có chút khó chịu.

Lúc này, hắn chợt thấy may mắn vì Tạ Kỳ Chi không đi cùng mình về, nếu không bị sặc bụi thì chắc lại ho sù sụ cả buổi.

Hắn cởi áo khoác ngoài, bật chế độ lưu thông không khí trong nhà. Giữa tiếng gió rít, hắn lấy một chai nước từ tủ lạnh ra uống, nhưng đầu ngón tay chạm phải không phải là chai nước lạnh mà là một hộp thuốc hình vuông.

Là viên lợi khuẩn của Tạ Kỳ Chi.

Bị cậu bỏ sót trong tủ lạnh, quên mang đi rồi.

Ứng Hoài lấy hộp thuốc ra, mở ra nhìn một cái. Một hộp có tổng cộng hai vỉ thuốc, cậu mới uống đến nửa vỉ đầu tiên, cẩn thận gỡ hai hàng thuốc viên từ trái sang phải.

Hắn lo lắng Tạ Kỳ Chi bất cẩn bỏ quên những loại thuốc khác, lại đi mở tủ mà cậu thường để thuốc.

May mắn thay, ngăn tủ này trống rỗng, chỉ có bóng của hắn in trên đó, lấp đầy khoảng không.

Hắn lại đi xem phòng của Tạ Kỳ Chi, mọi thứ vẫn như cũ, giống hệt như lúc Tạ Kỳ Chi chưa đến.

Tủ quần áo trống rỗng, chiếc gối ôm hình con cáo nhỏ trên bệ cửa sổ cũng không còn, chiếc đèn nhỏ trên tủ đầu giường mỗi lần vào đều sáng, lần này cuối cùng cũng đã tắt.

Hắn sợ Tạ Kỳ Chi nghe xong sẽ giận, nên chưa từng kể cho cậu ấy biết căn phòng này trước kia là của Tiểu Đao.

Lúc sửa nhà hắn chỉ để lại hai phòng ngủ, một phòng dành cho mình, một phòng dành cho chó. Nhưng Tiểu Đao không biết có phải vì đã từng lang thang bên ngoài, chịu hết mọi khổ sở, mà từ đó về sau nó rất thiếu cảm giác an toàn. Nửa đêm đầu thì nằm yên, nửa đêm sau lại leo lên, dùng móng vuốt lén lút mở cửa phòng hắn, rồi ngủ ngay bên cạnh đôi dép lê của hắn.

Sau khi Ứng Hoài phát hiện ra, hắn đã có thói quen tỉnh giấc vào nửa đêm. Chờ Tiểu Đao đi vào, hắn vỗ vỗ mép giường, để nó lên giường ngủ cùng.

Sau này, Tiểu Đao bị bệnh nặng rồi qua đời, nhưng thói quen tỉnh giấc giữa đêm của hắn lại không bỏ được. Hắn luôn nghe thấy những tiếng lộc cộc từ bên ngoài, giống như tiếng Tiểu Đao dùng móng vuốt mở cửa, nhưng không thể mở được, rồi chú chó lớn rên hừ hừ như đang làm nũng, mong người chủ đang ngủ say có thể nghe thấy và giúp nó mở cửa.

Hắn tựa vào đầu giường ngồi rất lâu, rồi xuống giường mở cửa phòng.

Ngoài cửa không có gì cả. Ánh trăng bạc xuyên qua cửa sổ chiếu xuống sàn nhà, như dòng nước đã trôi đi.

Sau này, hắn đã bỏ được thói quen tỉnh giấc nửa đêm, nhưng lại có thêm thói quen khóa cửa trước khi ngủ.

Rốt cuộc mối quan hệ nào mới là vĩnh hằng bất diệt?

Chú chó của hắn sẽ chết sau mười mấy năm bầu bạn; cha hắn sẽ chôn vùi trong sự đê tiện và lòng tham của chính mình; mẹ hắn thì ở tận bên bờ đại dương xa xôi, từ khi hắn sinh ra đến nay, số lần gặp mặt đếm trên đầu ngón tay.

Hẹn hò thì sẽ thay lòng đổi dạ mà chia tay, hôn nhân bị ràng buộc bởi hợp đồng còn mong manh hơn cả tờ giấy.

Trong lòng hắn rất rõ, làm thế nào để dỗ Tạ Kỳ Chi vui, làm thế nào để cậu trở lại bên cạnh mình.

Nhưng hắn không muốn làm như vậy, hắn không muốn xây dựng một mối quan hệ yếu ớt và hời hợt như thế với Tạ Kỳ Chi, rồi một ngày nào đó, vì bất kỳ lý do nào, trơ mắt nhìn cậu biến mất khỏi cuộc đời mình.

Nếu có thể, Ứng Hoài thà làm anh trai của Tạ Kỳ Chi.

Chỉ riêng ở điểm này, hắn rất ghen tị với Tạ Chấp Lam. Bởi vì bất kể sau này có xảy ra chuyện gì, y vẫn sẽ là anh trai của Kỳ Kỳ suốt đời, mối quan hệ này là vĩnh viễn không thay đổi.

Ứng Hoài đi đến phòng khách, ngồi xuống ghế sofa.

Chiếc sào phơi đồ ngoài ban công được đặt khá thấp, không phải độ cao mà hắn quen dùng. Mỗi ngày Tạ Kỳ Chi trở về, sau khi tắm xong, đều giặt sạch quần áo đã thay và phơi ở đó.

Đôi khi cửa sổ mở, gió lùa vào, thổi chiếc áo sơ mi của cậu ấy phồng lên, đung đưa qua lại trên sào phơi. Trong không khí phảng phất một mùi nước xả vải nhẹ nhàng, quen thuộc của Tạ Kỳ Chi.

Bỗng nhiên bên tai truyền đến một tiếng động. Ứng Hoài tựa vào ghế sofa, không bận tâm đến chiếc sào phơi đồ tự động đung đưa dù không có gió, hắn đưa tay che ngang mắt.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.