Về nhà nghỉ đông, Tạ Kỳ Chi không mang theo quá nhiều đồ, một chiếc ba lô là đủ.
Thế nhưng, kế hoạch mua lại căn nhà cũ của Ứng Hoài vẫn chưa đâu vào đâu, thường thì những gia đình có đủ tiền chi trả cũng không muốn bán đi ngôi nhà đang ở yên ổn.
Tạ Kỳ Chi hỏi hắn: “Vậy anh về đây sẽ ở đâu?”
“Trước tiên đi thăm ông ngoại anh đã.” Ứng Hoài nói.
Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt, lần đầu tiên nghe hắn nhắc đến một người thân khác ngoài bố mẹ, cậu bất ngờ nói: “Ông ngoại anh cũng ở Nghi Châu hả? Sao em chưa bao giờ nghe anh nhắc đến vậy.”
“Ông ấy không thích bố anh, cũng không thích anh lắm. Sau khi mẹ anh ra nước ngoài thì bọn anh ít qua lại.” Ứng Hoài hồi tưởng, “Ông già đó hung dữ lắm, anh chẳng thể nhớ ra dáng vẻ ông ấy khi cười là như thế nào, chỉ nhớ cách ông ấy đánh anh thôi.”
Tạ Kỳ Chi khẽ “à” một tiếng, có chút đau lòng hỏi: “Tại sao ông ấy lại đánh anh chứ?”
Ở sân bay rất đông người, Ứng Hoài nắm tay Tạ Kỳ Chi, đi xuyên qua dòng người xa lạ về phía cổng ra. Hắn nói với cậu: “Vì lúc anh còn nhỏ—”
Giọng nói đột nhiên dừng lại. Phía trước không xa, một người đàn ông đứng dưới ánh mặt trời, mặc áo khoác dài, hai tay đút túi, chăm chú nhìn họ không chớp mắt.
Đợi Tạ Kỳ Chi nhận ra sự dừng lại kỳ lạ của Ứng Hoài, ánh mắt từ từ chuyển qua, Tạ Chấp Lam mới lấy tay ra khỏi túi, vẫy vẫy về phía họ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thanh-am-lang-son/2907512/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.