Tối hôm đó bố mẹ về, gọi Lý Dập vào nói chuyện rất lâu. Tạ Kỳ Chi định đợi hắn cùng xem phim, đợi mãi đợi mãi thì cậu ngủ quên lúc nào không hay, khi tỉnh dậy đã thấy hừng đông mờ ảo, trời sắp sáng rồi.
Cậu bước ra ngoài, ngồi trên sofa ở phòng khách, rót một cốc nước ấm. Bỗng dưng cậu nhớ lại một kỳ nghỉ hè rất nhiều năm về trước, Ứng Hoài cũng từng ngồi ở đây, ngẩn người suốt cả đêm.
Cậu nhìn theo hướng mà Ứng Hoài đã từng nhìn, chỉ thấy biệt thự kiểu phương Tây hai tầng đối diện, trên sân thượng có ô che nắng và ghế nằm. Bên tường là một hàng hoa hồng leo rậm rạp, đã qua mùa hoa nên chỉ còn lại lá xanh.
Lúc cậu nhìn thấy thì đã là giữa hè, chắc là hoa đã nở rất đẹp.
Tạ Kỳ Chi chụp một bức ảnh gửi cho Ứng Hoài, hỏi hắn có nhớ đây là đâu không.
Sớm như vậy Ứng Hoài vậy mà cũng đã dậy rồi, rất nhanh trả lời: [Dậy sớm thế? Chụp ảnh nhà em cho anh xem làm gì]
Tạ Kỳ Chi: [Nhìn đối diện kìa, mùa hè năm anh đến ở, hoa nhà họ có nở không?]
Ứng Hoài: [Không có ấn tượng]
Tạ Kỳ Chi: [… Anh thì có thể có ấn tượng với cái gì?]
Ứng Hoài: [Với đứa bé luôn lén lút nhìn trộm anh qua khung cửa]
Tạ Kỳ Chi: [Ai nhìn anh cơ?]
Ứng Hoài không nói gì, chỉ gửi một mũi tên nhỏ chỉ thẳng vào ảnh đại diện của Tạ Kỳ Chi.
Tạ Kỳ Chi không nhịn được cười, nhớ ra hình như đúng là có chuyện đó thật.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thanh-am-lang-son/2907515/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.