Chú kéo tôi đi lên phòng, lên đến trên tôi lại thấy có chút lúng túng không biết là nên quẹo vô phòng chú hay là về lại phòng của Minh Lộc. Chú đi trước, thấy tôi bước bước chân ngắn lại, chú cười hỏi:
- Sao, tiếc gì nữa à?
Nghe chú hỏi tôi giật mình, vội vàng trả lời:
- Dạ đâu có, đâu có. Con chỉ đang nghĩ là không biết có nên về phòng Minh Lộc lấy quần áo không...
- Vẫn còn xưng con với anh à?
Tôi lại lúng túng, mắt không dám nhìn vào chú, thực sự là tôi có chút ngại. Khi nãy hùng hồn mạnh mẽ lắm, sao giờ tôi lại như con mèo vậy nè trời?
Thấy tôi đứng tần ngần, chú liền đi lại kéo tay tôi vào trong phòng chú, ấn tôi ngồi xuống nệm, chú nhìn thẳng vào mắt tôi, hỏi:
- Em sẵn sàng chưa?
Tôi ngước mắt lên nhìn chú, nhìn thẳng vào gương mặt nam tính mạnh mẽ của chú. Tôi không nói gì chỉ biết im lặng gật đầu. Cũng không phải tôi không can tâm đi theo chú mà vì tôi không biết nên nói cái gì. Từ nãy giờ tôi thấy bản thân tôi cứ bần thần lâng lâng như đang trên mây, vô cùng khó tả.
Chú véo mũi tôi, dịu giọng:
- Đây chỉ là khởi đầu thôi, về sau sẽ rất khó khăn, em không cần làm gì hết chỉ cần đi theo anh là được rồi. Mọi thứ để anh lo, em tin anh được không?
Tim tôi đập thình thịch thình thịch, mỗi tế bào, mỗi một sợi tóc đều vì câu nói này của chú mà run lên. Chu choa sao chú có thể vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thuoc-tuong-tu/892175/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.