Bình thường chú Ba hơn 6 giờ chiều mới về, hôm nay không biết chú về kịp không nữa....
Xin Trời!
Sau khi giải cứu cho Khoa xong thì tên Lộc mới nhớ tới tôi, hắn ta đi lại chỗ má chồng tôi, quát:
- Mẹ làm cái chuyện gì vậy, buông Quyên ra.
Má chồng tôi nghe Lộc quát, bà trừng mắt lại, quát to:
- Con thì biết cái gì, nó với thằng kia tằng tịu gian díu, chính tay má bắt tại trận. Mày ngu lắm con à, để con vợ mày qua mặt mày vậy mà mày không hay biết gì. Ngu ơi là ngu.
Lộc nhìn tôi, không biết hắn ta đang suy nghĩ gì mà mặt mày trầm ngâm, sợ hắn ta lung lây bởi lời nói vu oan của má chồng, tôi ngước mắt lên nói:
- Lộc, anh không tin tôi thì cũng tin Khoa chứ, tôi thì có gì với Khoa được chớ hả?
Lộc mím môi nhìn tôi, trong mắt có vài phần do dự. Đương lúc tôi tưởng hắn sẽ bỏ đi thì hắn ta nhanh tay chộp lấy tay má chồng tôi, anh ta gằng nhẹ.
- Mẹ, buông Quyên ra đi.
Chị Sen kế bên nhanh miệng nhanh mồm:
- Lộc, Lộc không biết chứ chính mắt Sen thấy Mợ Quyên ôm eo nắm tay tình tứ với cậu Khoa đây. Sen không tin vào mắt mình luôn....
Chị Sen chưa nói hết câu đã nghe tên Lộc rít lên:
- Chỗ này là chỗ chị chọt miệng chị vào à, chị là phận tôi tớ ai cho chị cái quyền đánh chủ, hả?
Tên Lộc dọa chị Sen, mặt mày chị ta liền xanh lè xanh lét, tay đang nắm tóc tôi cũng buông ra. Tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thuoc-tuong-tu/892178/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.