Lúc tôi với chú Ba chạy xuống thì bà nội đã được anh Mùi đưa lên giường nằm nghỉ, kế bên Thu Phụng đang khóc ròng. Thấy chú Ba xuống cô ấy nhào lại khóc tu tu:
- Chú...bà nội... bà nội...
Chú Ba vươn tay vỗ vỗ vai Thu Phụng, tôi thấy chú vội vàng hỏi:
- Gọi bác sĩ chưa?
Má chồng tôi đứng một bên lo sốt vó trả lời:
- Rồi chú...ông Khải đang chạy tới.
Tôi đứng một bên nhìn bà nội đang nằm trên giường, trong lòng cảm thấy thiệt không hiểu được sao tự dưng bà nội lại bị vậy. Mới vừa nãy nội vẫn còn khỏe ru mà, chưa đầy một tiếng đồng hồ mà nội đã làm mệt ra như vậy rồi.
Biết tin bà nội xỉu, ba chồng tôi, anh Hai Phú với Minh Tài cũng chạy về. Lúc ba chồng tôi về tới thì cũng là lúc bác sĩ vừa khám xong, bây giờ bà nội đang được truyền nước biển cho mau khỏe.
Thu Phụng đứng chung với tôi, tôi thấy cô ấy lo lắng quá trời, tay chân đứng ngồi không có yên. Cũng đúng, cô ấy sống với bà nội từ nhỏ tới giờ hỏi sao mà cô ấy không nóng ruột chớ.
Ba chồng tôi nhìn nội đang nằm trên giường, ông nhẹ giọng hỏi bác sĩ:
- Anh Khải, mẹ tôi sao rồi?
Bác sĩ Khải trả lời:
- Bệnh cũ, bà bị tăng huyết áp.
Ba chồng tôi với mọi người nghe được liền thở phào nhẹ nhõm. Tôi cũng thở phào, bà nội không sao là mừng rồi, mừng rồi.
Bác sĩ Khải cau mày, nói tiếp:
- Nhưng có điều này, sao tự dưng bà lại tăng huyết áp. Bình thường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thuoc-tuong-tu/892199/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.