🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thành tích môn Ngữ văn của Tiết Tư Đồng và Trình Yến đều khá tốt, cộng thêm lần kiểm tra này cả hai gần như đạt điểm tuyệt đối, nên dù cả tiết học Trình Yến giảng Toán cho Tiết Tư Đồng, cô giáo Miêu Tĩnh Văn cũng không có ý kiến gì.

Tiết Tư Đồng rất nhanh nhạy, Trình Yến chỉ cần gợi ý cô thay đổi hướng suy nghĩ khi giải đề là cô lập tức có thể theo kịp mạch tư duy của anh và nghĩ ra phương pháp giải đơn giản thứ hai.

Bài toán làm khó cô mấy ngày nay cuối cùng cũng được giải quyết dễ dàng, tâm trạng Tiết Tư Đồng vô cùng tốt, đôi lông mày từng nhíu chặt cũng giãn ra, lần đầu tiên cô mỉm cười nhìn Trình Yến: “Cảm ơn cậu, tớ hiểu rồi.”

Cô mỉm cười rạng rỡ dưới ánh nắng, khiến Trình Yến không biết là bị ánh nắng chói chang làm lóa mắt, hay bị nụ cười ấy làm ngẩn ngơ, cả người anh cứng đờ lại. Một lúc sau, anh mới nhân cơ hội phản công, đẩy bài kiểm tra tiếng Anh của mình đến trước mặt cô: “Vậy… cậu có thể giảng giúp tớ đoạn đọc hiểu này không?”

Tiết Tư Đồng vui vẻ đồng ý: “Được.”

Thế là, trong suốt tiết Ngữ văn, nửa tiết đầu Trình Yến giảng Toán cho Tiết Tư Đồng, nửa tiết sau Tiết Tư Đồng giảng tiếng Anh cho Trình Yến, cả hai chẳng đụng đến chút gì liên quan đến môn Ngữ văn.

Cuối cùng thì Miêu Tĩnh Văn cũng không nhịn nổi nữa, tiết của cô ấy chán đến mức ấy sao? Đề Toán của thầy Vương và tiết tiếng Anh của cô Doanh còn thú vị hơn à?

Không thể nào, chẳng phải học sinh thường ghét học Toán nhất sao?

Cô ấy vừa giảng bài vừa bước xuống, cầm bài kiểm tra đi đến bên bàn của Trình Yến, khẽ gõ lên mặt bàn, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đủ rồi đấy, nghe giảng Ngữ văn cũng rất thú vị mà.”

Trình Yến bận tới mức chẳng kịp ngẩng đầu, chỉ để lại cho cô ấy một cái đỉnh đầu lạnh lùng: “Không phải cô bảo nên giúp đỡ bạn mới nhiều hơn sao? Em đang nghe lời cô đây mà.”

Miêu Tĩnh Văn: “… Bao giờ thì thấy em nghe lời cô thế này vậy?”

Tiết Ngữ văn quá chán, khiến cả Lộc Miêu Miêu và Chu Thẩm Dật suốt buổi chỉ tập trung theo dõi Trình Yến và Tiết Tư Đồng đang ngồi ở hàng thứ ba từ dưới lên.

Ngày đầu tiên Tiết Tư Đồng gặp Trình Yến, cảm giác sợ hãi vô cớ của cô khiến mọi người đều rất tò mò. Lộc Miêu Miêu vốn thân thiện, sau khi biết Tiết Tư Đồng là bạn cùng bàn với mình thì ngày nào cũng rủ cô đi canteen, đi ăn cơm. Nhưng vì sự có mặt của Trình Yến, Tiết Tư Đồng nhiều lần từ chối tham gia các hoạt động nhóm với họ.

Lúc này, thấy Tiết Tư Đồng không còn phản cảm với Trình Yến, thậm chí còn chủ động giảng bài cho anh, Lộc Miêu Miêu vui mừng không sao tả xiết. Chuông tan học tiết cuối vừa vang lên, cô ấy lập tức từ tổ bốn chạy vọt sang tổ một: “Bảo bối, đi ăn cơm cùng nhau không?”

Vèo một cái, Lộc Miêu Miêu, Chu Thẩm Dật, Hà An Hằng và cả Trình Yến, mấy ánh mắt nhìn thẳng tắp về phía cô.

Bộ ba hóng hớt và cả người trong cuộc đều cảm nhận được sự thay đổi của Tiết Tư Đồng trong tiết Ngữ văn, ai cũng nghĩ lần này cô sẽ đồng ý. Nào ngờ chưa kịp mở miệng, cô đã bị cô giáo dạy tiếng Anh gọi đi.

“……”

“……”

Trình Yến biết Tiết Tư Đồng không thích ở cùng anh. Dù sáng nay trong tiết Ngữ văn, thái độ của cô có chút thay đổi, anh cũng không dám manh động. Tối đến sau khi tan học, lúc ra khỏi cổng trường, anh gọi cô lại: “Cậu tự về đi. Nếu dì Trần có hỏi thì cứ nói là tôi đi chơi bóng rổ rồi.”

Sắc mặt Tiết Tư Đồng khó đoán, Trình Yến không nhìn ra là cô vui hay thở phào nhẹ nhõm, chỉ nghe cô nhàn nhạt đáp: “Ừ.”

Sau khi Tiết Tư Đồng rời đi, Hà An Hằng thắc mắc: “Chơi bóng? Lúc nào?”

Chu Thẩm Dật đeo balo nói chen vào: “Sao chẳng nghe mày nói tan học có chơi bóng vậy?”

Trình Yến đút tay vào túi nhìn hai người: “Giờ nói rồi đấy, đi thôi.”

Hai chàng trai đầu óc đơn giản, chẳng nhận ra ẩn ý trong lời cậu.

Lộc Miêu Miêu nghe rất kỹ, bắt được trọng điểm liền hỏi: “Không đúng nha, cậu đi chơi bóng thì liên quan gì đến việc Tư Đồng về nhà, sao còn bắt cậu ấy nói lại với mẹ cậu?”

Trình Yến: “Lười gọi điện, nhờ hàng xóm nhắn giúp.”

Lộc Miêu Miêu: “Vậy à.”

Chu Thẩm Dật và Hà An Hằng hẹn mấy bạn thường cùng chơi bóng đến sân, chuẩn bị đánh một trận đã đời rồi về.

Nhưng Hà An Hằng phát hiện Trình Yến chẳng có hứng chơi bóng, mới đánh xong một trận đã đeo balo bỏ đi. Có vẻ như lời “đi chơi bóng” ở cổng trường chỉ là viện cớ qua loa.

Khi Trình Yến về đến nhà, trời đã tối. Ánh đèn đường cam vàng hắt xuống mặt đường, in bóng người và lá cây lay động trong gió. Trình Yến giẫm lên cái bóng của mình, chậm rãi bước về nhà.

Suốt quãng đường, anh vẫn không hiểu nổi vì sao Tiết Tư Đồng lại sợ mình đến thế.

Chẳng lẽ là do hôm đó đánh nhau nhìn ghê quá nên dọa cô sợ?

Không lý nào, hôm đó anh đá bằng chân chứ có thấy máu đâu.

Hay là cô hiểu lầm gì đó?

Sau khi vận động, mồ hôi nhễ nhại, mồ hôi từ trán chảy xuống cổ, dưới ánh đèn khi sáng khi tối, như thể có một lớp vải lấp lánh phủ lên người.

Đúng lúc Trình Yến còn đang vắt óc suy nghĩ, anh nhận được cuộc gọi từ Lộc Miêu Miêu.

“Đúng rồi, có chuyện quên nói với cậu. Mấy hôm nay Tư Đồng sợ cậu, né tránh cậu là vì hôm đó nhìn thấy mấy người đánh nhau.”

Trình Yến: “Rồi sao nữa?”

Lộc Miêu Miêu: “Thì cậu ấy sợ cậu sẽ đánh cậu ấy diệt khẩu ấy mà. Không biết hôm đó mấy cậu đánh nhau dữ dội tới mức nào, dọa người ta thành ra như vậy luôn.”

Trình Yến: “…… Tớ trông đáng sợ vậy à?”

Lộc Miêu Miêu nói thật: “Cũng không hẳn, chủ yếu là vì hôm đó cậu ấy thấy có một cô gái ăn mặc lôi thôi, tưởng mấy cậu đang bắt nạt người ta. Còn trùng hợp thấy cậu đá tên học sinh trường nghề, nên mới sợ thành ra như vậy.”

Cuối cùng, cô ấy còn bổ sung: “Chắc là sợ mấy cậu biết chuyện sẽ làm gì cậu ấy, ví dụ như bắt ép cậu ấy quên chuyện đó, hoặc là đánh cậu ấy một trận?”

“……”

Trình Yến nghĩ thử, thấy cũng hợp lý.

Anh im lặng hồi lâu không nói gì, Lộc Miêu Miêu gọi mãi không được đành cúp máy.

Trình Yến vẫn giữ nguyên tư thế cầm điện thoại, đứng yên một lúc, rồi khẽ cười một cái, vẻ mặt đầy vẻ không tin nổi.

Thật thú vị, lớn bằng này rồi mà lần đầu tiên bị hiểu lầm vì chuyện đi cứu người.

Nếu không phải Lộc Miêu Miêu kể lời của Tiết Tư Đồng, anh còn tưởng mình và Tiết Tư Đồng chứng kiến hai trận đánh nhau khác nhau.

Hôm đó anh với Chu Thẩm Dật và Hà An Hành đại diện trường Nhất Trung đi thi đấu bóng rổ về, đi ngang qua một con hẻm thì thấy mấy tên trường nghề đang trêu ghẹo một cô gái. Nhìn sơ qua, cô ấy mặc đồng phục của trường Nhất Trung, ba người liền ra tay giúp. Ai ngờ mấy tên kia không chỉ không biết điều, còn buông lời nhục mạ cô gái. Trình Yến không nhịn nổi, đá mạnh một phát vào bụng tên đang nói bậy.

Chu Thẩm Dật lập tức gọi thêm người, vài học sinh Nhất Trung và trường nghề đánh nhau kịch liệt trong con hẻm.

Không ngờ dù bị đánh ngã, mấy tên kia vẫn không ngậm miệng, lại còn tiếp tục chửi bậy, khiến Trình Yến đá thêm một phát nữa.

Cảnh tượng Tiết Tư Đồng thấy chính là anh đang đá người rồi tiến lại gần cô gái. Thật ra anh chỉ định đưa áo khoác cho cô ấy vì thấy cô ăn mặc không chỉnh tề. Ai dè lại bị hiểu lầm thành ý đồ sàm sỡ…

Nhưng nghĩ đến cảnh hai người cùng nhau giảng bài hôm nay, Trình Yến cảm thấy ít nhất sau tiết Ngữ văn đó, ấn tượng của Tiết Tư Đồng về mình chắc cũng cải thiện đôi chút.

Không ngờ khi anh mở cửa về nhà, Tiết Tư Đồng vốn đang ngồi ghế lắc nghe tiếng Anh ngoài ban công, vừa thấy anh về liền bật dậy chạy thẳng về phòng, để lại cho anh một bóng lưng đầy cự tuyệt.

Trình Yến bất lực nhắm mắt lại: “… Cô ấy thật sự coi mình là đại ma vương mười ác không tha rồi.”

Để điều hòa mối quan hệ giữa hai thiếu niên đang tuổi dậy thì, ngay từ khi Tiết Tư Đồng chuyển đến ở, Trần Ánh Hà đã bắt đầu tính toán làm sao để hai đứa trở thành bạn thân.

Bà thường dặn dò Trình Yến phải chăm sóc em gái Tư Đồng, cùng nhau đi học về. Trình Yến lần nào cũng dạ dạ vâng vâng, nhưng tối nay lại để cô một mình về nhà.

Vì vậy tối nay, Trần Ánh Hà đặc biệt nấu canh, gọi hai người ra uống: “Tư Đồng, mau nếm thử đi. Dì đặc biệt nấu canh cho tụi con bổ dưỡng một chút, học lớp 11 rồi, bài vở cũng nhiều, phải chú ý nghỉ ngơi đúng cách nhé.”

Tiết Tư Đồng bị dì kéo đến ngồi cạnh Trình Yến, trong lòng hơi căng thẳng. Ở nhà Hứa Tần chưa bao giờ làm mấy chuyện thế này, thậm chí đến cô thích ăn món gì cũng không biết, càng không nói đến chuyện nấu canh bồi bổ.

Cô uống liền nửa bát, đối mặt với ánh mắt mong đợi của Trần Ánh Hà, cô chân thành khen ngợi:

“Rất ngon ạ.”

Trần Ánh Hà vui vẻ vỗ tay, quay người vào bếp múc thêm một bát nữa.

Trình Yến lại thở dài: “Xong đời rồi.”

Tiết Tư Đồng ngơ ngác nhìn anh. Anh nghiêng đầu qua, cố tình hạ thấp giọng: “Bà Trần nghe thấy từ ‘ngon’ là phản ứng dữ lắm đó, hậu quả lớn lắm.”

Tiết Tư Đồng không hiểu, rõ ràng cô thấy thật sự ngon mà.

Trình Yến cũng không định giải thích, chỉ cười cười thần bí: “Sau này cậu sẽ hiểu.”

Trong bếp, Trần Ánh Hà đang lén nhìn hai người thì thầm to nhỏ ngoài bàn ăn, tự đắc mỉm cười: “Vẫn là phải có mình ra tay, dù có cách nhau trăm ngọn núi, bà đây cũng san bằng hết cho mà xem!”

Từ sau khi bảng điểm kỳ thi tháng được dán lên, mọi nghi ngờ về Tiết Tư Đồng trong trường bỗng chốc biến mất. Thay vào đó, đề tài nóng bỏng chuyển sang chuyện Trình Yến bị rớt xuống hạng hai.

Thực ra trước đây anh cũng không phải lần nào cũng đứng nhất, có khi thi không tốt thì về nhì. Nhưng lần này lại khác, trong khi mọi người còn nghi ngờ thành tích của Tiết Tư Đồng, thì Trình Yến lại thua một người mới chuyển trường, khiến ai cũng thấy lạ, bàn tán suốt mấy ngày liền.

Nhiều bạn học còn sốt ruột hơn cả giáo viên, chạy đi hỏi cảm xúc của Trình Yến. Nhưng đương sự lại chẳng mấy bận tâm, thản nhiên đáp: “Trên cao gió lớn, xuống nghỉ ngơi chút.”

“Bạn Tiết Tư Đồng không phải người bình thường, bạn ấy rất giỏi.”

Những lời đại loại như vậy.

Giáo viên cũng không lo lắng gì, bởi thành tích lần này của Trình Yến không hề tụt so với trước, chỉ là Tiết Tư Đồng vượt hơn anh vài điểm.

Trình Yến cũng nghĩ như vậy.

Giờ ra chơi, Tiết Tư Đồng và Lộc Miêu Miêu khoác tay nhau đi toilet, vừa ra khỏi lớp thì cô đã bị “cướp đi”.

Lộc Miêu Miêu không chịu, lườm Trương Kỳ chua chát hỏi Tiết Tư Đồng: “Đây là bạn mới của cậu à, sao tớ không biết?”

Tiết Tư Đồng lắc đầu: “Không phải, cậu ấy là người mà hôm nọ tớ kể với cậu…”

Trương Kỳ đúng lúc chen vào: “Tớ có chuyện cần nói với Tiết Tư Đồng để giải thích hiểu lầm.”

Nghe vậy, Lộc Miêu Miêu mới chịu nhường: “Vậy được rồi.”

Hai mươi phút sau, Tiết Tư Đồng từ sân vận động trở về, bước chân vang vọng khắp hành lang, trong đầu vẫn còn văng vẳng lời Trương Kỳ vừa nói.

“Gần trường Nhất Trung có học sinh Tứ Trung và trường nghề, họ quen nhiều người ngoài trường, thường xuyên chặn nữ sinh của chúng ta để trêu ghẹo hoặc bắt nạt. Nhưng chỉ cần Trình Yến biết chuyện, cậu ấy chắc chắn sẽ ra mặt giúp đỡ. Mỗi lần cậu ấy đánh nhau đều là vì bảo vệ học sinh trường mình, nên thầy cô mới làm ngơ không truy cứu. Nhờ có Trình Yến ra tay, giờ chỉ cần người ta biết mình là học sinh Nhất Trung thì chẳng ai dám đụng vào nữa.”

Trước đây Tiết Tư Đồng sợ Trình Yến bao nhiêu thì giờ áy náy bấy nhiêu. Cô không ngờ sự thật lại như vậy, mình lại giống như tránh dịch bệnh mà xa lánh cậu.

Cô hối hận muốn tự đập đầu, đúng lúc đó Trình Yến và Hà An Hằng đi ngang, có vẻ đang thảo luận bài hóa, miệng nói ra mấy nguyên tố hóa học.

Tiết Tư Đồng nhìn gương mặt Trình Yến, nhớ đến sự lạnh nhạt và sợ hãi của mình trước đây, áy náy dâng trào, không biết nên đối mặt ra sao.

Rõ ràng Trình Yến trong miệng mọi người là người ưu tú như vậy, đối xử với bạn bè tốt như vậy, nghĩa khí như vậy, vậy mà cô lại vì cái nhìn phiến diện mà sinh ra sợ hãi và định kiến.

Nghĩ vậy, đi ngang qua Trình Yến mà cô cũng không dám chào hỏi. Cô cứ mãi nghĩ xem phải xin lỗi thế nào thì phía sau bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp, dịu dàng, hơi vội vàng gọi tên cô.

Là giọng của Trình Yến.

“Tiết Tư Đồng.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.