Đội “ẩn nấp quan sát” từ xa đã dõi theo rất lâu, đến khi trông thấy Trình Yến trân trọng như trân bảo đeo dây chuyền cho Tiết Tư Đồng, bốn người còn lại lập tức nhảy nhót la hét phấn khích như mấy con khỉ vừa thoát khỏi thời tiền sử.
Hứa Giai Di cố gắng kìm nén sự vui sướng trong lòng: “Thấy hai người họ có tiến triển thật chẳng dễ dàng gì, không uổng công tớ năn nỉ mãi mới khiến bác đồng ý cho tới Nam Du.”
Lộc Miêu Miêu giả vờ lau nước mắt: “Con gái lớn của tớ cuối cùng cũng có tin vui về tình cảm rồi!”
Chu Thẩm Dật né sang một bên, vẻ mặt ghét bỏ: “Hai người có hơi quá rồi đó.”
Hà An Hằng cười bên cạnh: “Giống như sắp gả con gái vậy.”
Bọn họ cố tình đợi Trình Yến đeo dây chuyền xong mới giả vờ như chẳng có chuyện gì, vô tư dẫm lên cát chạy đến.
Lộc Miêu Miêu khoác tay Tiết Tư Đồng, cười rạng rỡ: “Cưng ơi, sinh nhật vui vẻ nhé!”
Hứa Giai Di nắm lấy tay kia: “Cậu ước điều gì vậy? Hôm nay là một ngày đặc biệt, mặt trăng sẽ giúp bọn mình chuyển lời nguyện ước đến ông trời đó.”
Dù ai cũng biết điều đó không có thật, nhưng tất cả vẫn vui vẻ hô to điều ước của mình.
Gió biển mặn mà thổi qua mặt, tóc đuôi ngựa bay phấp phới trong gió, bọn họ đứng thành một hàng, nhiệt tình và dũng cảm hét lên ước mơ giấu trong lòng:
Lộc Miêu Miêu: “Tớ muốn thi đậu đại học, muốn làm ba tớ vui!”
Hứa Giai Di: “Mong chân mệnh thiên tử của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-van-lan-rung-dong-dong-that/2767025/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.