Trình Yến vừa đến đường Kim Nguyên đã nhìn thấy Tiết Tư Đồng đang ngồi xổm bên vệ đường. Anh chạy đến, thở hổn hển, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiết Tư Đồng ngẩng đầu nhìn anh, hàng mi vẫn còn vương giọt lệ, trên má hằn rõ vết nước mắt đã khô. Hình ảnh ấy đâm thẳng vào mắt Trình Diễn khiến lồng ng.ực anh nghẹn lại. Anh đỡ cô đứng lên.
Tiết Tư Đồng vừa khóc xong, giọng vẫn còn nức nở. Cô cố gắng dùng những lời đơn giản nhất kể lại mâu thuẫn vừa rồi giữa mình và mẹ.
Trình Yến nghe xong liền hiểu. Trước đó, anh từng nghe bà Trần và chú Đại Hải nhắc qua chuyện gia đình nhà Hứa Tần. Giờ lại nghe chính Tiết Tư Đồng nói trong nước mắt, tim anh như bị đá nặng đè xuống.
Anh không giỏi dỗ con gái, càng không biết phải làm gì khi con gái buồn. Vì vậy, anh chọn cách từng giúp chính mình khi tâm trạng tồi tệ là dẫn Tiết Tư Đồng đến phòng nhạc của Tề Thư Dương.
Trình Yến để cô ngồi xuống ghế, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, giọng nhẹ nhàng: “Hát cho cậu nghe một bài nhé?”
Tiết Tư Đồng không ngờ anh còn biết hát. Cô hít mũi, gật đầu.
Trình Yến chạy tới ngồi sau bộ trống jazz, nhạc nền nhẹ nhàng vang lên. Anh giơ dùi trống chào cô, ánh đèn hội tụ chiếu xuống, như thể thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Bộp!”
Dùi trống hạ xuống, Trình Yến theo tiết tấu mà gõ lên mặt trống và chũm chọe, tiết tấu khi nhanh khi chậm.
“Đợi khi màn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-van-lan-rung-dong-dong-that/2767026/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.