Vì Tiết Tùng Bạch còn chưa tăng ca về, trong nhà chỉ bật một chiếc đèn cây, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tiết Tư Đồng hơi bất ngờ khi Hứa Tần lại đột ngột hỏi vậy, cô bình tĩnh đáp lại: “Bọn con là bạn bè.”
“Bạn bè?” Hứa Tần nhướng mày, có vẻ không tin: “Bạn bè mà ngày nào cũng đưa con về tận dưới lầu?”
Bà đã để ý mấy ngày rồi, ngày nào Trình Yến cũng đưa Tiết Tư Đồng về tận dưới lầu, hai người còn đứng trò chuyện một lúc lâu rồi anh mới rời đi.
Tiết Tư Đồng chỉ chọn nói một phần sự thật: “Là dì Trần bảo cậu ấy đưa con về, nói con gái đi đường buổi tối không an toàn.”
Cô không nói dối, vì ban đầu đúng là dì Trần yêu cầu như vậy, lúc mới ở nhà họ Trình, Trình Yến bị ép phải đưa đón cô, về sau thì là anh tự nguyện. Nhưng Tiết Tư Đồng chỉ nói nửa đầu cho Hứa Tần nghe.
Hứa Tần thấy có lý, không tiếp tục truy hỏi chuyện đó nữa: “Còn chuyện con giấu mẹ đăng ký lớp mỹ thuật là sao?”
Tiết Tư Đồng còn chưa kịp tháo cặp, đeo chiếc ba lô nặng trịch đứng trước mặt bà, ánh sáng yếu ớt từ đèn chiếu từ dưới lên: “Con muốn tham gia kỳ thi năng khiếu.”
“Kỳ thi năng khiếu? Mẹ tốn bao nhiêu tiền tìm lớp bổ túc cho con là để con thi năng khiếu à?”
Hứa Cầm vì nể mặt Tiết Tử Ý đã ngủ nên giọng nói vẫn giữ nhỏ, “Con có thể nghĩ cho mẹ một chút được không, cũng nghĩ cho bản thân mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-van-lan-rung-dong-dong-that/2767032/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.