Mùa hè ban đêm, gió nhẹ lướt qua, mang theo hơi nóng quẩn quanh người.
Trình Yến cảm nhận rõ ràng rằng, từ khi Hứa Giai Di xuất hiện, cái nóng bức trên sân thượng dường như vơi đi không ít.
Cô ấy nhảy lên bàn một cách thuần thục, đùa giỡn với Chu Thẩm Dật và Lộc Miêu Miêu.
Cả sáu người giả vờ như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, ngồi thành hàng trên chiếc bàn dài, ngước nhìn bầu trời xanh sẫm gần như đen tuyền.
Từ chuyện học hành, họ chuyển sang trò chuyện về game, đang nói hăng say thì bị Trình Yến ngắt lời: “Đổi chủ đề khác đi.”
Chu Thẩm Dật không nói gì, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.
Trình Yến uống một ngụm bia: “Tiết Tư Đồng không chơi game.”
Lộc Miêu Miêu làm mặt “quá hời cho tôi rồi”, gật đầu lia lịa, rồi tiện miệng nói: “Thời gian trôi qua nhanh thật.”
“Ừ nhỉ.” Hứa Giai Di chống tay ra sau, nghiêng người tựa lưng vào bàn, “Không ngờ bọn mình đều đã thành người lớn rồi, trước đây còn tưởng 18 tuổi xa lắm cơ.”
Nghe đến hai chữ “thành niên”, Tiết Tư Đồng nhìn quanh một vòng mới nhận ra năm người bên cạnh đều đã trưởng thành.
Ánh mắt cô cuối cùng dừng lại trên tay Trình Yến.
Ngón tay anh rất đẹp, thon dài, trắng trẻo, khớp xương rõ ràng. Mỗi khi anh nghiên cứu mô hình máy bay hoặc xoay rubik, Tiết Tư Đồng đều lặng lẽ nhìn đến ngẩn người.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Ánh mắt cô cố định trên tay anh, nhìn thấy anh tùy ý đặt nó lên đùi, sau đó cầm một lon bia lên.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-van-lan-rung-dong-dong-that/2767036/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.