“Tớ sai rồi.”
Lời nói chân thành rơi vào tai khiến Tiết Tư Đồng cuối cùng cũng chịu ngước mắt nhìn anh. Thấy cô có phản ứng, Trình Yến nhẹ giọng hỏi: “Cậu nghe hết trong phòng giáo viên rồi à?”
Tiết Tư Đồng nhíu mày, vẻ mặt nặng nề: “Những gì nên nghe và không nên nghe đều biết cả rồi.”
Trình Yến thở dài: “Hôm đó Tề Thư Dương nhắn tin cho tớ nói cậu gặp chuyện khó khăn, tớ chẳng nghĩ được gì nữa, liền chạy ra ngoài.”
“Nhỡ đâu ban tổ chức không nương tay, nhất quyết không tính điểm của cậu thì sao?”Tiết Tư Đồng cố gắng ổn định hơi thở.
“Tớ có thể thi lại.”
“Trình Yến!” Tiết Tư Đồng nâng cao giọng vài phần, “Cậu lúc nào cũng nói với tớ rằng phải kiên trì theo đuổi ước mơ của mình, vậy còn cậu thì sao? Ước mơ mà cậu theo đuổi bao lâu nay lại có thể buông tay dễ dàng như vậy à?”
Tiết Tư Đồng biết với thực lực của Trình Yến thì không cần dựa vào thành tích lần này vẫn có thể đậu Bắc Hàng, nhưng sau khi nghe cô giáo Tĩnh nói, cô càng thấy không phải tức giận với Trình Yến mà là tức giận với chính mình.
Nếu Trình Yến thật sự vì âm thầm vượt rào ra ngoài cứu cô mà lỡ mất cơ hội vào Bắc Hàng, cả đời này cô sẽ không tha thứ cho bản thân.
Cô có thể kiên định theo đuổi Học viện Mỹ thuật là nhờ Trình Yến không ngừng cổ vũ. Anh luôn tiếp thêm dũng khí cho cô, vậy mà cô lại suýt chút nữa khiến anh gặp rắc rối vì một chuyện cỏn con.
Tiết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-van-lan-rung-dong-dong-that/2767037/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.