Ngay giây tiếp theo, mặt hồ vốn đã nổi đầy gợn sóng lại một lần nữa bị khuấy động.
Hình như có người nhảy xuống hồ.
Hình như có người đang bơi về phía cô.
Hình như… có người ôm chặt cô vào lòng.
Lực ôm này thật quen thuộc, vòng tay này cũng khiến cô cảm thấy thân thuộc kỳ lạ.
Có người đến cứu cô sao? Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ai đến cứu mình.
Vậy mà… cô thật sự không bị bỏ rơi.
Khoảnh khắc được kéo lên khỏi mặt nước, Sầm Tây không còn quan tâm được gì khác, chỉ không ngừng ho sặc sụa, cố gắng hít lấy từng ngụm không khí tươi mới mà cô khao khát.
Cô không biết mình có phải do thiếu oxy quá lâu nên đầu óc mơ hồ, thậm chí còn bắt đầu sinh ra ảo giác hay không.
Cô cứ có cảm giác… có ai đó đang gọi cô là “con gái”, gọi cô là “bảo bối”. Không phải gọi Tưởng Ý Thù, mà là gọi chính cô.
Rồi sau đó, cô không gắng gượng được nữa nhắm mắt, ngã vào vòng tay quen thuộc kia, chẳng còn biết gì nữa.
Lúc tỉnh lại, cô đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện.
Xung quanh là một vòng người đứng chật kín — dì út, Chu Thừa Quyết, ba mẹ Chu Thừa Quyết, còn có cả Lý Giai Thư và Giang Kiều, tất cả đều đến cả.
Ngay cả dì Uông và chú Trình cũng có mặt. Chỉ là… cảm xúc của bọn họ hình như hơi kỳ lạ. Mắt hai người đỏ hoe như vừa khóc rất lâu, cứ thế lặng lẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-vong-tron-cuu-dau-tinh/2900044/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.