Sau bữa trưa, mọi người vui vẻ ăn uống xong rồi cùng nhau dẫn Sầm Tây đi tham quan nhà mới.
Trước đây Uông Nguyệt vốn ít khi dành thời gian cho việc giải trí, nhưng giờ khi có con gái bên cạnh, bà ấy cảm thấy yên lòng hơn rất nhiều, lôi kéo Sầm Tây đi dạo phố. Mỗi khi đi qua cửa hàng nào đó, bà ấy lại kéo con gái vào mua quần áo, túi xách, không ngừng lựa chọn.
Chu Thừa Quyết và Trình Khải Thiên kiên nhẫn đi theo sau. Chẳng bao lâu sau, trên tay hai người đã xách theo một loạt túi mua sắm.
Khi đi qua cửa hàng trang sức, bọn họ vô tình gặp Lý Giai Thư.
Lý Giai Thư vừa nhìn thấy Sầm Tây liền bỏ món đồ trên tay xuống, vội vã chạy tới: “Thời gian trôi qua nhanh quá, Tây của tớ.”
Sầm Tây bật cười: “ Hai hôm trước cậu vừa mới tới nhà tớ mà.”
Quả thật như vậy. Từ khi biết Sầm Tây là con gái của Uông Nguyệt và Trình Khải Thiên, Lý Giai Thư thường xuyên đến thăm. Trước kia, cô ấy đến Lục Cảnh Uyển cũng chỉ có thể đối diện với bản mặt quan tài của Chu Thừa Quyết. Nếu không phải đi cùng Nghiêm Tự đến tìm anh, thì có lẽ cả năm cô cũng chẳng đến được mấy lần.
Nhưng có Sầm Tây ở Lục Cảnh Uyển thì lại khác, cô ấy luôn ghé qua chơi mỗi lúc rảnh rỗi, thậm chí thường xuyên rủ Giang Kiều và mấy cô bạn khác tới chơi. Thời gian trôi qua nhanh đến bất ngờ.
Lý Giai Thư kéo Sầm Tây đến quầy trang sức:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-vong-tron-cuu-dau-tinh/2900048/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.