Mỗi ngày sau khi về nhà, Uông Nguyệt đều sẽ vào phòng của Sầm Tây, ở cùng cô một lúc trước khi ngủ.
Từ trước đến nay hai người vẫn thường xuyên ngủ chung, giờ đây lại là mẹ con nên chuyện này không có gì lạ cả.
Nhưng Sầm Tây không biết rằng, dù ban ngày Uông Nguyệt vẫn cứ là quý bà trưởng thành, giỏi giang như mọi khi, nhưng thực ra có những đêm, bà ấy không ngủ được.
Vào những lúc tỉnh giấc giữa đêm, Sầm Tây sẽ mơ màng cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng mình, thỉnh thoảng còn dịu dàng vén lại những sợi tóc rối trên trán cô.
Đó là sự quan tâm của mẹ mà trước kia cô chỉ có thể tưởng tượng ra. Nhưng giờ đây, cuối cùng cô cũng đã cảm nhận được.
Vài ngày sau, vào lúc nửa đêm, khi Sầm Tây tỉnh dậy đi vệ sinh, cô nhận ra Uông Nguyệt không còn nằm bên cạnh. Cô khẽ bước ra khỏi phòng. Ánh sáng mờ mờ từ ngoài hành lang dẫn đường cho cô tìm đến phòng khách.
Cuối cùng, trong màn đêm, cô phát hiện Uông Nguyệt và Trình Khải Thiên đang đứng cạnh nhau trên ban công, không nói một lời, chỉ lặng lẽ an ủi và vỗ về nhau, lặng lẽ rơi nước mắt.
Đó là lần đầu tiên Sầm Tây thấy hai người bộc lộ cảm xúc như vậy, một sự xúc động mà cô chưa từng thấy ở bọn họ.
Sầm Tây không muốn làm phiền ba mẹ, nhẹ nhàng quay lại phòng mình, lấy điện thoại ra. Mặc dù đã khuya, cũng gần nửa đêm, nhưng cô vẫn không thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-vong-tron-cuu-dau-tinh/2900047/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.