Mai đứng một bên nghe hai con người tám nhảm, không nhịn được nữa mà gõ đầu hai người.
“Không làm việc đi, chỉ biết suốt ngày lo chuyện bao đồng.”
Bảo Anh ấm ức: “Chị Mai, chị còn gõ đầu em nữa lỡ em bị ngu đi thì sao.”
Mai liếc cô một cái: “Em còn nghĩ mình thông minh lắm sao?”
Bảo Anh tức giận giậm chân: “Chị Mai!”
Tú Anh không nghĩa khí cười lớn.
Thời gian trôi qua, Trịnh Hoài Nhi đã có thói quen mỗi ngày dậy sớm mang Happy đến nhà Mai Thanh Vũ. Mai Thanh Vũ đã đi làm lại, còn đánh thêm chìa khóa nhà đưa cho Trịnh Hoài Nhi, nhờ cô buổi trưa đến chăm sóc và cho Cappuccino ăn uống.
Trịnh Hoài Nhi thấy cứ phải đi lại nhiều lần giữa quán trà sữa và nhà Mai Thanh Vũ có hơi bất tiện, cô quyết định buổi sáng đến mang cả Cappuccino về nhà mình, buổi chiều sẽ mang về lại nhà Mai Thanh Vũ. Vì vậy mỗi sáng ba nhân viên quán đều sẽ thấy được cảnh tượng chị chủ nhà mình ôm Cappuccino đi đằng trước, Happy béo ú đi theo phía sau hộ tống.
Ba nhân viên trong quán rất yêu quý cô mèo Cappuccino mới đến. Cappuccino vừa đẹp vừa ngoan, lại hay làm nũng với mọi người, được yêu thích hơn hẳn anh mèo Happy kiêu ngạo.
Happy có thể được cả ngày chơi cùng bạn gái nên rất vui sướng, cứ lẽo đẽo đi theo Cappuccino khắp nhà, được cho đồ ăn ngon sẽ để Cappuccino ăn trước, rất có tự giác của một người bạn trai ga lăng.
Buổi chiều khi quán đã vãng khách, Trịnh Hoài Nhi ôm Cappuccino về nhà Mai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mr-happy/2253430/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.