Tiếng nước sôi dần dần dần yếu đi, âm thanh "ong ong" của máy móc cũng tắt hẳn, chỉ còn lại tiếng nước sôi lục bục, cho đến khi hoàn toàn ngừng lại, không gian trở lại yên tĩnh. Lúc này, câu tự giới thiệu của Khương Chí bỗng trở nên rõ ràng đến lạ.
Trừ cái này, tai Lý Duy Quân dần nghe được âm thanh thình thịch, giống như nhịp đập của trái tim từ rất xa đã trở về, mỗi tiếng đập lại càng trở nên mãnh liệt.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Sau nhiều năm, lại một lần nữa nghe được Khương Chí gọi tên mình, Lý Duy Quân cảm thấy có hơi hốt hoảng.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh vẫn luôn trải qua những ngày lặp đi lặp lại nhàm chán, cứ luôn cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm. Hiện tại gặp lại Khương Chí mới biết được, 5 năm qua như mới chỉ là ngày hôm qua, giống như chỉ trong chớp mắt, anh vẫn còn đang ở trong tiết tự học buổi tối, ngồi trong lớp 11 của trường cấp ba Thanh Đàm.
*
Lúc đó tóc Khương Chí không dài như bây giờ, thường buộc gọn lại phía sau, đuôi tóc có hơi cong nhẹ tự nhiên. Hồi đó cô là lớp phó kỷ luật, mỗi giờ tự học buổi tối đều sẽ ngồi trên bục giảng quản lớp, còn thường xuyên dùng ngón trỏ quấn lấy đuôi tóc nghịch ngợm, cổ tay trắng nõn xoay vòng qua vòng quại.
Mà anh khi đó, luôn dành thời gian sau khi ký túc xá tắt đèn để bổ sung lại tiết tự học này.
Lúc đó, mọi thứ vẫn chưa xảy ra.
Nụ cười của Khương Chí dần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-ha-buong-xuong-kim-du/2746299/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.