Ánh trăng treo trên đêm đen, đường làng vắng lặng, đầu thu ở Tây Đồ, bầu trời trong veo, ngay cả ban đêm cũng có thể nhìn thấy vô số ngôi sao. Khương Chí vẫn luôn cảm thấy sao trời ở Tây Đồ là đẹp nhất, mỗi khi đêm xuống, bầu trời như trải ra một dải ngân hà ngay trên đỉnh đầu, dường như thấp đến mức chỉ cần với tay là có thể hốt được một vốc sao. Nhưng giờ phút này, cô không còn tâm trí để ngắm nhìn nữa.
Tám giờ tối, đã bốn tiếng kể từ khi Trác Mã mất tích. Hiệu trưởng, trưởng phòng giáo vụ, thậm chí cả các thầy cô sống gần trường đều bị gọi quay lại, chia nhau theo những tuyến đường cô bé có thể về nhà mà tìm kiếm. Thế nhưng trời càng lúc càng tối, việc tìm kiếm ngày càng khó khăn.
Khương Chí không rành đường xá quanh đây, hiệu trưởng bảo cô ở lại để trông nom bà nội của Trác Mã. Lý Duy Quân cùng cô đưa bà cụ về nhà. Dọc đường, bà chỉ biết rưng rức khóc vì lo lắng. Khương Chí chưa học rõ tiếng địa phương, không hiểu bà đang nói gì, chỉ có thể lặng lẽ đi bên cạnh, lén lau nước mắt.
"Thi xong, em có tìm hiệu trưởng bàn bạc. Thầy nói lần này có thể coi như lần đầu tiên, cho phép nộp bài nhưng sẽ trừ điểm. Em nghĩ chuyện này cũng có thể cho Trác Mã một bài học, hy vọng sau này con bé không còn vi phạm quy tắc thi cử nữa. Nhỡ sau này thi chuyển cấp hay thi đại học, nộp bài trước giờ sẽ bị tính 0 điểm..."
Khương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-ha-buong-xuong-kim-du/2746324/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.