Khương Chí vẫn còn nhớ rất rõ lần đầu tiên hôn môi với Lý Duy Quân. Khi đó, anh vụng về đến nỗi cô còn phải chủ động dạy anh.
"Đừng mím môi chặt như thế."
Trong ấn tượng của cô, Lý Duy Quân luôn là kiểu bạn trai vừa biết chiều chuộng lại vừa biết kiềm chế. Bất kể cô có làm gì quá trớn, anh cũng chỉ cười, vui vẻ đón nhận, còn chủ động dỗ dành cô, mặc kệ bản thân có đang không thoải mái đến đâu. Chỉ rất hiếm khi anh mới là người cần được cô dỗ lại.
Cô từng nghĩ có lẽ là do anh ngại. Hoặc vì chuyện đó đối với anh còn quá mới mẻ.
Nhưng... cô đã đánh giá quá thấp anh rồi.
Lúc này, Khương Chí đang ngẩn người nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, đã lên cao được một lúc. Bên cạnh cô trên giường trống trơn. Cô đưa tay sờ sang, cũng không còn thấy hơi ấm quen thuộc đó nữa. Căn phòng yên tĩnh đến mức khiến người ta tưởng như đêm qua chỉ là một giấc mơ.
Nếu không phải vì chân mềm nhũn đến chẳng đứng dậy nổi, có khi cô đã tin thật là mình chỉ mơ.
Ngay khi cô còn đang nhớ lại "giấc mơ đẹp" đó, thì nam chính trong mơ lại đẩy cửa bước vào, nhẹ nhàng hỏi:
"Tỉnh rồi à?"
Khương Chí bỗng ý thức được mình đang ban ngày ban mặt mà mộng xuân, lập tức kéo chăn trùm kín đầu. Lý Duy Quân nhìn thấy thì khẽ bật cười, ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng. Cô cuộn tròn trong chăn như một cái kén, nhưng hai chân lại lộ ra ngoài. Ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-ha-buong-xuong-kim-du/2746332/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.