Đến Tết, vé tàu xe vô cùng khan hiếm, đặc biệt là tuyến về Thanh Đàm. Tàu cao tốc gần như hết sạch vé, một vé cũng khó tìm. Vé máy bay cũng bị đẩy giá lên gấp nhiều lần so với ngày thường.
Cô vốn định hôm sau mới đi, nhưng thật sự quá uất ức, ở lại đây thì làm gì? Để tiếp tục cãi nhau à? Nhưng cả hai đều không phải kiểu người giỏi cãi vã, cô cũng chẳng rõ vừa rồi mình làm ầm lên vì cái gì, chỉ là cố tình tìm cớ để tức giận mà thôi.
Ra đến sân bay, Khương Chí không còn tâm trí để quan tâm đến chuyện vé đắt hay không, cô lập tức đổi vé sang chuyến bay sớm nhất. Sân bay đông nghịt người, ai cũng tay xách nách mang vội vã về quê ăn Tết.
Khi nhìn thấy những món đặc sản Tây Đồ được bày bán, cô lại nhớ đến những thứ Lý Duy Quân từng chuẩn bị cho mình. Ánh mắt cô không ngừng hướng về phía cửa kiểm tra an ninh, nhưng càng nghĩ càng giận, càng nhìn càng khó chịu, suýt nữa thì bật khóc, đành phải nhắm mắt lại cố gắng kìm nén.
Trong đầu lại tự động tưởng tượng ra những tình huống tồi tệ nhất, giống như hình ảnh của chính cô trong tương lai.
Lúc đó, có lẽ cô cũng sẽ rời khỏi Tây Đồ một mình như bây giờ. Anh chắc cũng sẽ không đuổi theo, càng không mở miệng giữ cô lại. Anh chỉ biết tôn trọng quyết định của cô, rồi bình tĩnh nói: "Em vẫn còn ba mẹ mà."
Khương Chí biết suy nghĩ đó của anh là đúng. Nhưng cô vẫn cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-ha-buong-xuong-kim-du/2746331/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.