Mười phút sau, Tưởng Anh Ngữ và Tiết Lý Khoa quay lại.
Vu Chân Ý chăm chú quan sát cả hai, cô dựa hẳn vào Trương Ân Nghi, môi ghé sát tai cô ấy, thì thầm: “Mặt của bé Tưởng Béo có vẻ không ổn lắm, đúng không?”
Trương Ân Nghi đồng tình gật đầu.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt trao đổi đầy ăn ý, trong lòng đã có kết luận.
Haizz, có những chuyện không thể cưỡng cầu.
Trưa nay có trận mưa lớn, những hạt mưa rơi xuống đất, mang theo cảm giác buồn ngủ đến mê mệt.
Sau giờ nghỉ trưa là tiết thể dục, nhiều người chọn ở lại lớp để ngủ tiếp.
Vu Chân Ý muốn đi đánh cầu lông, cô chọc chọc vào Trương Ân Nghi, người đang lơ mơ nửa tỉnh nửa mê.
Trương Ân Nghi lười nhúc nhích, Vu Chân Ý liền chuyển mục tiêu sang Tiết Lý Khoa và Tưởng Anh Ngữ. Nhưng hai người đó vẫn còn đang chiến tranh lạnh vì trận “so kè khí khái đàn ông” sáng nay.
Chỉ vì chuyện này mà giận dỗi cả buổi sáng, thật không hiểu nổi. Vu Chân Ý cau mày chán nản.
Trương Ân Nghi vươn vai dựa vào ghế, ngáp dài: “Cậu có thể đi với người ngồi sau tớ, cậu ấy sẽ đi cùng cậu.”
Vu Chân Ý: “Cậu ấy bị thương thì đánh với tớ thế nào?”
Trương Ân Nghi: “Tớ nói là người ngồi sau tớ cơ.”
Vu Chân Ý lập tức lắc đầu: “Tớ đi đánh cầu lông một mình với người cậu thích làm gì? Tớ bị điên à?”
Trương Ân Nghi im lặng nhìn cô, cô ấy rất nhạy cảm với ánh mắt và cảm xúc của người khác. Mấy hôm trước, lúc đánh cầu lông, cô đã nhận ra sự khác biệt trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-ha-khong-the-choi-cai-quan-tru-nhi/1713347/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.