Tới giữa trận đấu, Tiết Lý Khoa chưa ghi được điểm nào, hoàn toàn bị Cố Trác Hàng áp đảo. Lúc này, cậu ta mới nhận ra cậu bạn học mới này giỏi đến mức nào.
Tiết Lý Khoa khoác vai Cố Trác Hàng: “Cậu chơi giỏi ngang ngửa Trần Giác Phi đấy. Đợi khi chân cậu ấy khỏi, hai người có thể đấu một trận.”
Cố Trác Hàng kéo vạt áo lau mặt, đáp ngắn gọn: “Được.”
Tiết Lý Khoa nhìn đồng hồ, vẫn còn nửa tiết học. Cậu ta lại nhìn về phía xa, nơi hai cô bạn đang trò chuyện, rồi lớn tiếng gọi: “Chân Chân, Nhất Nhất, đi đánh cầu lông không?”
Cố Trác Hàng đột nhiên ngước mắt, chăm chú nhìn Tiết Lý Khoa, hồi tưởng lại cách cậu ta gọi Vu Chân Ý.
Vu Chân Ý quay đầu lại, cũng lớn giọng đáp: “Trần Giác Phi không có ở đây, đánh cái gì mà đánh!”
Cố Trác Hàng xoay bóng trên đầu ngón tay, bình thản nói: “Tớ có thể.”
Tiết Lý Khoa không hiểu: “Có thể gì cơ?”
Cố Trác Hàng nhìn bóng lưng của Vu Chân Ý: “Có thể thay thế Trần Giác Phi.”
Trong nhà thi đấu, tiếng ồn ào vang vọng. Sân bóng rổ trong nhà bị đám nam sinh lớp bên chiếm mất, nhưng sân cầu lông thì vẫn còn trống. Trên hàng ghế cạnh đó, không ít nữ sinh đang ngồi nghỉ ngơi.
Tiết Lý Khoa và Trương Ân Nghi cùng một đội, còn Cố Trác Hàng và Vu Chân Ý cùng một đội.
Cố Trác Hàng không chỉ cao ráo mà còn rất nổi bật. Đứng giữa đám con trai, cậu thu hút mọi ánh nhìn.
Vu Chân Ý gần như có thể nghe rõ đám nữ sinh bên cạnh đang bàn tán về Cố Trác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-ha-khong-the-choi-cai-quan-tru-nhi/1713350/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.