“Mẹ ơi! Miếng dưa hấu này có mùi tỏi!”
Vu Chân Ý ngồi xếp bằng dưới sàn, ngửa đầu xem tivi, vừa dùng tăm xiên một miếng dưa hấu đưa vào miệng, vừa thò đầu hét lớn về phía bếp.
Giữa mùa hè oi ả, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính sát đất, chiếu xuống nền nhà sơn đỏ thẫm, để lại những vệt sáng loang lổ. Cái nóng như thiêu như đốt len lỏi trong không khí, dù ve kêu râm ran không ngớt, buổi trưa vẫn mang theo cơn buồn ngủ đầy mê hoặc.
Chiếc quạt máy bên cạnh chạy vù vù. Vu Chân Ý áp sát cả khuôn mặt vào luồng gió, tóc mái trước trán bị thổi tung, tách ra thành hai bên trông như một quả dưa hấu bị bổ đôi.
Giọng mẹ cô, Tiền Mẫn, vọng ra từ trong bếp: “Ăn thì ăn, không ăn thì cút.”
Vu Chân Ý nghẹn lời.
Hôm nay cô giúp việc không đến, mà Tiền Mẫn xưa nay chưa từng động tay vào việc bếp núc. Có lẽ bà thậm chí còn chẳng biết dao gọt trái cây nhà mình để đâu, nên cứ tiện tay cầm luôn dao cắt thức ăn để bổ dưa hấu.
“Vậy con cút đây.”
Chiều nay Vu Chân Ý hẹn đi trượt ván với cô bé hàng xóm Hoa Bìm Bìm. Cô lại nhét thêm một miếng dưa hấu vào miệng, đang định bước ra cửa thì bị Tiền Mẫn gọi giật lại.
“Cầm nửa quả này mang sang cho Trần Trần.”
Tiền Mẫn đứng ở cửa bếp, trên người mặc váy đen bó eo, bên ngoài khoác thêm chiếc tạp dề quàng cổ, mái tóc xoăn búi lên gọn gàng.
Một phong cách ăn mặc có thể sẵn sàng đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-ha-khong-the-choi-cai-quan-tru-nhi/1713360/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.