Trần Giác Phi chưa bao giờ ghét kẹt xe đến thế. Hóa ra, trên toàn thế giới, giờ cao điểm tan tầm đều diễn ra cùng một lúc, con đường nào cũng đều tắc nghẽn như nhau. Điều khiến cậu khó chịu hơn nữa là tài xế hôm nay trông như một người mới vào nghề, anh ta loay hoay nhập địa chỉ vào hệ thống dẫn đường, sau đó quay đầu lại, ánh mắt đầy nghi hoặc, hỏi rằng ở Hàng Thành có hai xưởng vẽ cùng phát âm nhưng khác chữ, vậy là xưởng vẽ Lộc Giang hay xưởng vẽ Lộ Giang?
Trần Giác Phi lặng lẽ nhìn anh ta, rồi cúi đầu gọi cho Vu Chân Ý. Sau hồi chuông dài, không ai bắt máy. Cậu lại gọi cho Tiền Mẫn và Trương Ân Nghi, nhưng cả hai đều ngạc nhiên hỏi: “Hả? Có hai xưởng vẽ Lộc Giang sao?”
Nhìn đi, ngay cả người trên toàn thế giới cũng không biết cái nào mới là đúng. Xưởng vẽ ngốc nghếch này chẳng biết làm ăn gì cả, tại sao lại đặt một cái tên dễ gây nhầm lẫn như vậy, không sợ làm hỏng công việc của mình sao?
Trần Giác Phi day day trán: “Lộ Giang đi.”
Tài xế hỏi lại: “Là cái nào?”
Kiên nhẫn đã cạn, cậu đè nén cơn bực bội vô cớ: “Lộ trong ‘đường’, Lộ trong ‘chim lộ’.”
“Được rồi.”
Cầu trời đừng để cậu chọn sai.
Khi xe đến trước cổng xưởng vẽ Lộ Giang, cậu nhìn thấy toàn những người trẻ tuổi ăn mặc cá tính. Trần Giác Phi dặn tài xế chờ rồi vội vã xuống xe, tìm một bạn đồng trang lứa để hỏi: “Học sinh khối mỹ thuật của trường trung học trực thuộc đại học sư phạm có tập trung ở đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-ha-khong-the-choi-cai-quan-tru-nhi/1713690/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.