“Cẩn Hoa, em không về à?”
Tại vị trí làm việc, cô gái đeo kính gọng nửa viền ngồi trước máy tính tỏa ra ánh sáng, mái tóc đen được buộc đơn giản phía sau đầu, nghe tiếng gọi, cô ngẩng đầu lên nhìn Ngôn Nghiên đang lên tiếng, lắc đầu với cô ấy: “Chị Nghiên về trước đi, em sắp xếp lại phần nội dung này một lần nữa.”
Ngôn Nghiên cũng không khuyên nhiều, chỉ đáp lại một tiếng rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Mấy ngọn đèn vụt tắt, xung quanh dần tối đi. Ngôn Nghiên đeo túi đi đến cửa, vừa hay nghe thấy Lý Tụng Thạch đang đứng bên ngoài cửa chờ cô ấy cảm thán:
“Chị Hoa thật là chăm chỉ quá.”
Thực ra trong cả nhóm, Tạ Cẩn Hoa là người nhỏ tuổi nhất, cũng là người duy nhất vẫn đang học đại học. Không biết do ai bắt đầu, có lẽ chỉ là đùa giỡn, nhưng nhiều người bắt đầu gọi Tạ Cẩn Hoa là “chị Hoa”.
Chỉ có vài người là vẫn gọi tên Tạ Cẩn Hoa.
Ngôn Nghiên mặc áo khoác đi ra, tiện tay đóng cửa lại: “Biết mình lười biếng thế nào rồi chứ? Sao không học hỏi người ta đi.”
Lý Tụng Thạch: “Thôi bỏ đi, như tôi nói đấy, nỗ lực cũng là một loại tài năng, tôi sớm biết mình không có tài năng đó rồi.”
Hoàng Hàn vỗ vai anh ta: “Thôi đi, nói về chăm chỉ thì ai có thể so được với tổ trưởng chứ?”
Lý Tụng Thạch: “Cũng đúng, vừa nãy gọi cậu ấy đi cũng không đi, vẫn đang sửa code đấy.”
Mấy người vừa nói chuyện vừa cười, đi càng lúc càng xa, trong phòng chỉ còn lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-ha-khong-tro-lai-quyen-hy/1106742/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.