“Hứa Lâm Trạc, em đang ở trước cửa nhà anh.”
Khi điện thoại của Trần Duyên Tri vang lên, Hứa Lâm Trạc đang tưới hoa trên ban công nhà mình. Giọng Trần Duyên Tri truyền qua ống nghe, Hứa Lâm Trạc hơi ngạc nhiên, bình nước trong tay cũng dựng thẳng dậy: “Thanh Chi?”
“Em đợi một chút ở cửa nhé, anh ra ngay.”
Trần Duyên Tri cúp điện thoại, đứng ở cửa, quả nhiên không lâu sau Hứa Lâm Trạc đã mở cửa, nhìn thấy Trần Duyên Tri đứng trước mặt mình, vẻ mừng rỡ trên mặt anh dần bao trùm lấy sự ngạc nhiên: “Sao em lại đến—”
Trần Duyên Tri nháy mắt với anh, khẽ nói: “Em không đến tìm anh đâu.”
Hứa Lâm Trạc hơi sững sờ, lúc này đằng sau vừa vang lên giọng nói ôn hòa như nước của ba:
“Tiểu Duyên.”
Hứa Lâm Trạc ngẩn người, không biết từ lúc nào Hứa Trí Liên đã đến chỗ cửa ra vào, mở miệng gọi Trần Duyên Tri, Trần Duyên Tri cũng ngoan ngoãn gật đầu với ông ấy: “Chào chú Hứa.”
Hứa Lâm Trạc bị gạt sang một bên, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, Hứa Trí Liên đã lên tiếng: “Tiểu Duyên, đi theo chú.”
Hứa Lâm Trạc định đi theo, vừa mới đi được vài bước đã bị Hứa Trí Liên gọi lại: “Tiểu Liên, con về phòng đi.”
Hứa Lâm Trạc đành phải dừng bước, đứng dưới chân cầu thang, nhìn bóng dáng Trần Duyên Tri và Hứa Trí Liên biến mất sau cánh cửa phòng vẽ ở cuối lầu hai.
—-
Trong phòng vẽ bày vài cái giá sơ sài, trong ô kệ đặt hoa thủy tiên, đồ điêu khắc ngọc, bánh trà và rượu được đậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-ha-khong-tro-lai-quyen-hy/1106743/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.