Hôm nay, hội nghị kéo dài hơn thường lệ. Người ngồi vòng quanh bàn tròn hội nghị vẫn như cũ tranh luận không ngớt, chẳng ai chịu nhường ai. Sở Tâm Kiệt lạnh lùng tựa lưng vào ghế dựa, hai bàn tay đan chéo lại. Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng. Trong quá trình giằng co gay cấn như thế … nhưng suy nghĩ của người đàn ông đã không biết bay đến phương nào.
[Trên bản đồ có phương hướng, trong tình yêu không có tuyệt đối. . .] Tiếng chuông di động cực kỳ dễ nghe bất ngờ truyền ra từ trong hội trường.
Vốn mấy người đang nước miếng tung bay, cơ hồ đều theo bản năng mà sờ lấy di động ở trong túi tiền của mình, khi phát hiện đó không là của mình, liền phun ra một hơi thở phào đầy hoảng sợ.
Là người nào không sợ chết mà dám trong lúc họp để chế độ chuông? Sau đó, mọi người thật cẩn thận mà nhìn khắp phòng họp một phen, chuẩn bị vui sướng khi người gặp họa. Tiếng chuông không hề bị ngắt, vẫn tiếp tục ngâm vang. Sau đó, mọi người vô cùng hoảng sợ cùng không thể tin mà nhìn về một phía.
Đây là ca khúc《 nếu yêu 》mà Lâm Dực thích nhất.
“Tới rồi a!” Dường như người đàn ông vừa mới lấy lại tinh thần, vươn tay lấy điện thoại trong túi ra, ấn nhận cuộc gọi.
“Nhớ phải cẩn thận một chút!”
“Đến khách sạn thì lại gọi điện thoại cho anh . . .”
“Được, được . . . anh không dong dài .”
“Em cúp trước đi. . .”
Đích xác ngày thường tổng giám đốc rất nho nhã lịch thiệp,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-he-co-gio-thoi-qua/368782/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.