Khách sạn năm sao ở trong bóng đêm tản ra phong tình mị hoặc cùng khí thế hơn người, từng chùm đèn giống như những hạt trân châu trôi nổi trong không trung.
Lâm Dực chỉnh lại quần áo, không chút chần chừ đi vào.
Nhân viên giữ cửa lễ phép chào hỏi Lâm Dực, Lâm Dực nhủ thầm không được hồi hộp, nhưng trong lòng bàn tay đã chảy đầy mồ hôi.
Đại sảnh khách sạn vô cùng tráng lệ, dàn nhạc cổ điển dựng ở một bên, dưới sàn lát đá cẩm thạch Italy sáng bóng đến mức có thể soi gương, dưới bóng cây có lác đác vài người đang ngồi, trong không khí phiêu tán mùi hương thuần tuý của café.
Đẹp quá là đẹp! Hết thảy đều quá mức hoàn mỹ lại càng không có cảm giác chân thật.
Mỗi người nơi này đều là thân sĩ cùng thục nữ cao cao tại thượng, quá mức giả dối. Khoé miệng đều nhếch lên một độ cong giống nhau, mỉm cười tính toán y như nhau! Lâm Dực tự giễu, chốn này cậu vĩnh viễn cũng không thể thích ứng được.
Lâm Dực nhớ chính là những buổi chiều yên tĩnh an nhàn ngồi uống một chén hồng trà, nếu có thêm một đĩa bánh trà xanh nữa thì cuộc sống đúng là không còn gì tuyệt hơn.
Theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, Lâm Dực tiến về phía đại sảnh nơi Lâm Thành Công tổ chức yến hội về hưu.
Yến hội được bài trí quá xa hoa lãng phí, đúng là quá xa hoa. Trên trần đại sảnh treo chiếc đèn pha lê thiết kế theo phong cách Baroque, sáng lóng lánh hoa mỹ. Khách khứa ăn mặc lộng lẫy xinh đẹp,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-he-co-gio-thoi-qua/368789/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.