Trong màn đêm yên tĩnh, một chiếc xe vun vút lao đi.
Theo mùi gió biển càng ngày càng đậm, tiếng sóng biển cũng càng ngày càng rõ, Lâm Dực vừa vui lại vừa không tin được. “Biển!”
Xuống xe, Sở Tâm Kiệt nắm tay Lâm Dực đi dọc theo bờ cát, ánh trăng dịu dàng soi sáng trên mặt biển, từng cơn sóng rì rào vỗ vào bờ.
“Anh thích biển, trước kia khi tâm tình phiền toái sẽ một mình đến ngắm biển. Có lúc tới, biển rộng im lặng không một gợn sóng; có những lúc lại đang cuồn cuộn sóng như rít gào phẫn nộ. Ở trước mặt nó liền cảm thấy chính mình thật nhỏ bé, đặc biệt đặc biệt cô tịch. Hoá ra, một mình đối diện với biển, trong lòng lại càng thêm trống trải”.
Nửa bên mặt Sở Tâm Kiệt giấu ở trong bóng đêm, thần sắc khó có thể nhìn ra.
Cũng không biết vì sao, trái tim Lâm Dực đột nhiên co rút. Nam nhân này không cường đại như cậu vẫn nghĩ, hắn cũng cần quan tâm, cần săn sóc.
“Em cũng thích biển, đáng tiếc số lần được tới đây không nhiều lắm. Ở trong mắt em, biển chính là rộng lớn, là thâm trầm, là bao dung, giống như anh vậy”. Lâm Dực nắm chặt tay nam nhân.
Từng trận gió biển thổi tới, thuỷ triều đến mắt cá chân hai người chẳng mấy chốc đã lặng lẽ rút xuống, thỉnh thoảng có con ốc nho nhỏ lề mề bò đi trên mặt cát.
Không có người khác, không có chuyện khác, tất cả đều chỉ thuần tuý như vậy.
“Trước đây, em vẫn luôn có một ước mơ. Em ở trên bờ cát chơi đùa, khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-he-co-gio-thoi-qua/368790/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.