“Đây là cái thế đạo gì chứ?!” Lão Tương than thở, tờ báo cầm trong tay run run.
Lâm Dực ngó qua, nhanh chóng liếc nhìn mấy tin tức.
“Ài, quá bất ổn, cướp bóc giờ lại ngang nhiên thế này!” Lão Tương gấp lại tờ báo, bất đắc dĩ lắc đầu.
Lâm Dực trở về văn phòng, trong lòng hơi hoảng.
Tiểu khu Đỗ Vũ ở vừa lúc nằm ngay rìa nội thành, người ở nơi khác đến rất đông. Mà báo đưa tin mấy vụ cướp bóc thường phát sinh ở những nơi đông đúc phức tạp như vậy. Lâm Dực có chút lo lắng đêm khuya Đỗ Vũ phải về nhà một mình, cậu mở miệng muốn đưa Đỗ Vũ về, đáng tiếc Đỗ Vũ lập tức lắc đầu như trống bỏi. Một người ở đông thành phố, một người ở tây thành phố, nếu đưa Đỗ Vũ về, Lâm Dực trở về cũng là quá muộn, huống chi lúc ấy xe buýt và tàu điện ngầm cũng nghỉ hết rồi.
Nhưng Lâm Dực bị mấy tin tức trên báo chí làm cho lo lắng, một nữ hài tử đi trên đường vạn nhất xảy ra chuyện gì thì làm sao? Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Nếu Đỗ Vũ không đáp ứng, Lâm Dực chỉ có thể bảo cô phải tan tầm đúng giờ. Kết quả, Đỗ Vũ liền thưởng cho cậu một ánh mắt xem thường, trách cậu việc bé xé ra to.
Đến lúc Lâm Dực gọi điện cho Sở Tâm Kiệt, còn chưa đợi cậu nói xong, Sở Tâm Kiệt đã đáp ứng.
“Có phải em rất phiền không?” Lâm Dực cảm thấy có chút áy náy. Từ trước đến nay, cậu không phải là người thích phiền toái đến người khác,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-he-co-gio-thoi-qua/368793/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.