Không biết có phải là vì lý do thời tiết hay không, gần đây Sở Tâm Kiệt làm gì cũng không có tinh thần, đột nhiên cảm thấy có chút mù mịt.
Tuy rằng nền kinh tế bị ảnh hưởng bởi cơn bão tài chính, nhưng công ty vẫn thuận lợi vững chắc phát triển. Bởi vì cơ chế vận hành của công ty thuần thục chắc chắn, nên lão bản là hắn cũng không cần ngày ngày trấn thủ.
Sở Tâm Kiệt châm một điếu thuốc, thở ra một hơi, từng làn khói liên tiếp tản ra trong căn phòng tràn ngập mùi vị tình dục. Liếc người bên cạnh một cái, Sở Tâm Kiệt lại cảm thấy vô lực.
Vì sao thân thể đã phát tiết rồi mà lại càng cảm thấy trống rỗng? Vẫn cảm thấy dường như có điều gì đó mà bản thân không thể nắm bắt.
Một bàn tay mềm yếu đáp lên tấm lưng dày rộng của Sở Tâm Kiệt, vuốt ve qua lại.
Sở Tâm Kiệt liếc mắt một cái, là một nam hài trẻ tuổi. Ngũ quan không phải đặc biệt xuất sắc, giữa chân mày mang theo điểm ngây ngô, lại giả bộ như đã trưởng thành.
“Jay, của anh thật lớn….” Thanh âm êm dịu đáng yêu vang lên.
Sở Tâm Kiệt như có như không mà cười một cái. “Thế nào, còn chưa đủ?”
Xoay người dập tắt điếu thuốc, Sở Tâm Kiệt lại bắt đầu hung hăng áp chế.
“Jay, chậm một chút…. A….”
Sở Tâm Kiệt nhắm mắt lại, ngăn cản chính mình suy nghĩ miên man, mồ hôi trong suốt từ hai má rơi xuống làn da trắng nõn. Đối phương tựa hồ bị mồ hôi cực nóng làm bỏng, hai chân cũng không tự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-he-co-gio-thoi-qua/368805/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.